Đại Boss Cùng Tôi Vui Buồn

Chương 84 : Im lặng kết đồng tâm (trung) . .

Ngày đăng: 03:22 22/04/20


Tôi ở sau lưng hắn che miệng cười trộm, trông thấy rõ

ràng một bên tai hắn đỏ ửng. Hừ, thực chẳng dễ dàng gì bắt gặp được lúc đàn ông

ngượng ngùng…



Còn tưởng hắn đột nhiên đổi tính, vì thưởng cho việc

hắn trở nên đáng yêu hiếm có, tôi lấy đại một quyển sách rồi vội vọt vào thư

phòng để đọc cùng hắn. Thế mà hắn lại tỏ ra vô cùng ghét bỏ: “Đến phòng khách

mà đọc.”



“Vì sao?” Tôi không hiểu chút nào.



“Ảnh hưởng tới công việc của anh.” Kiểu giải

thích của hắn chứa mùi vị “già mồm át lẽ phải”.



“Nhưng không phải là anh đang trong giai đoạn

nghỉ ngơi sao? Còn làm việc ư?” Quả nhiên là đại BOSS, có thể tinh vụ bát cực,

tâm du vạn nhận.



Tôi mệt mỏi nằm trên ghế ở ban công buồn bã, ỉu xìu

đọc tiểu thuyết mà cảm thấy chán muốn chết, đây là tiểu thuyết thể loại ngược

tâm đang thịnh hành gần đây mà Tả San Hô đề cử với tôi, nam nhân vật chính là

nhiếp chính vương quân lâm thiên hạ nắm quyền, khống chế tiểu hoàng đế tóc chỏm

trái đào, giống như chỉ huy, điều khiển một con rối gỗ. Đứng trên triều đình hô

phong hoán vũ, chia rẽ bè phái. Nhưng lúc đêm xuống cho tới rạng sáng, trong

lòng luôn có một khối tâm bệnh, khát khao một thế giới mà nơi đó chỉ có hắn

cùng với người con gái xinh đẹp của mình sống hạnh phúc bên nhau.



Đúng lúc đang đọc tới đoạn gay cấn nhất hồi hộp nhất

thì trên đầu tôi có một mảng mây đen che lại: “Vào trong phòng đi, đọc sách

ngoài này rất hại mắt.”



Tôi bĩu môi: “Làm sao chứ, cảnh xuân tươi đẹp, đi vào

nhà thì thật là tiếc.” Nói thì nói như vậy, nhưng vì không muốn đang trong lúc

gay cấn mấu chốt này cãi nhau với hắn một cách vô nghĩa, nên hắn nói gì tôi

nghe nấy, liền đi vào ngồi trên thảm lông dê trong phòng khách, vừa mới tìm

được tư thế thoải mái xong thì hắn ta lại lải nhải như ông già : “Dưới ấy lạnh lắm, lên trên sô pha mà ngồi.”



Tôi đột nhiên bạo phát : “Quan Ứng Thư, em nói chứ anh

có phải là đang cố tình tìm cách bới lông tìm vết em không? Em ngồi ở đâu anh

cũng đều không thấy vừa mắt, em đi ra đi vào bao nhiêu lần theo ý của anh rồi,

anh đừng có được một tấc lại muốn tiến thêm một thước! Tượng đất còn có ba phần

thổ tính, con thỏ nóng nảy cũng cắn người nhé!”



Đại khái là tôi chưa bao giờ kiêu ngạo như vậy, dám ở

ngay trước mắt khiêu chiến quyền uy của hắn, nên hắn vô cùng tức giận, trên mặt

hắn như có mây đen tích tụ, càng lúc càng nhiều, tôi thậm chí còn nghe thấy âm

thanh bàn tay hắn nắm quyền “rắc rắc” rung động.


Vốn vẫn nghển cổ trông ngóng, trông ngóng hắn sẽ thuận

tiện khen tôi vài câu, ai dè : “Em thật đúng là không biết khiêm tốn, chẳng qua

cũng chỉ là mấy trường đại học hợp tác cùng so tài. Thế mà vui đến mức này ư.”



“Ủa? Làm sao mà anh biết được vậy?”



Hắn trở nên mất tự nhiên, giọng nói khôi phục bình

thường: “Rốt cuộc là có muốn cùng đi dạo phố không, hay là để anh quay về thư

phòng ??”



“Muốn, sao lại không muốn chứ? !”



Thử nghĩ xem, giữa dòng người đi lại trên đường cái,

lôi kéo ông chồng người gặp người choáng váng, hoa gặp một hoa bất tỉnh như

thế, không phải là một sự kiện đáng nhìn sao, với lại tình huống kiểu này đúng

là hiếm có, thật sự nếu bỏ qua thôn này chắc chắn sẽ không gặp được quán khác,

ai không muốn đi không phải là đứa ngốc, mà chính là một kẻ đại ngốc!



Khí hậu ấm áp thật hợp lòng người, tôi chỉ mặc áo cộc

tay bên trong, Ứng Thư nói mặc như vậy được rồi. Quan Ứng Thư vẫn như cũ đeo

caravat, bên trong quần áo chỉnh tề, áo vest bên ngoài vắt ở bên khuỷu tay

trái, long trọng như là muốn mở họp báo trả lời phóng viên hoặc như thể sắp

tham gia tiệc tối.



Tôi không nói gì để mặc tay phải hắn nắm lấy tay tôi,

tay phải của tôi vừa mới ăn mạch thêm luân, kem ốc quế chưa kể uống nước ép lê,

mím miệng nhìn về phía trước thì thấy một đôi vợ chồng đang vui vẻ, người vợ

cũng đang mang thai, người chồng thật cẩn thận đỡ thắt lưng của cô ấy, cứ chốc

lát lại quan tâm hỏi cô ấy có mệt không, có muốn nghỉ ngơi một chút hay không.

Nhưng khi nhìn qua sườn mặt người nào đó thấy vẻ mặt hắn không có tí thay đổi

nào , tôi lại cảm thấy có chút tuyệt vọng.



Quả nhiên là người so với người, tức chết người ta a.



Chẳng phải còn có một câu là “nhìn lên ta chẳng bằng

ai mà nhìn xuống lại chẳng ai bằng ta” sao? Đều là tình yêu chân thành, so với

người khác khi có được hạnh phúc trong tay, thì tôi đã là kẻ vô cùng hạnh phúc

rồi …



Thế nên hạnh phúc của Mạc Nhan Hinh tôi đây, vĩnh

viễn không thể nào kém hơn được .



“Quan Ứng Thư, em muốn ăn thịt cuốn mặn!”



“Còn ăn bậy bạ cái gì bên đường nữa thì lập tức

quay về nhà!” Hắn dương mắt nổi bão.