Đại Đạo Công Tác Thất Chi Ủy Thác Giả Đích Ái Tình
Chương 2 : Phân công công việc
Ngày đăng: 17:38 19/04/20
1 giờ 30 chiều, Thiết Thụ cũng đến văn phòng. Nửa tháng nay, đây là đầu tiên toàn bộ nhân viên tề tựu đông đủ ở văn phòng. Tiếu Thiên nói lại lần nữa công việc của mỗi người, bao gồm một số thay đổi nho nhỏ. Cụ thể như sau:
Đầu tiên, Thiết Thụ và Viễn Hàng có nhiệm vụ điều tra tất cả dữ liệu có thể tìm được của Công ty đối ngoại thương mại trách nhiệm hữu hạn Kim Bảo. Sau đó căn cứ theo dữ liệu tìm được, mọi người phân tích tình hình vận chuyển buôn bán của công ty. Nghe đơn giản như vậy, nhưng thực ra đây là một công việc vô cùng tỉ mỉ và đau đầu.
Thiết Thụ cùng Viễn Hàng mở ra kho dữ liệu thường dùng của riêng mình, bắt đầu điều tra ‘Kim Bảo’.
“Công ty ngoại thương trách nhiệm hữu hạn Kim Bảo, chủ yếu kinh doanh nghiệp vụ thương mại ở khu vực Châu Á, buôn bán hàng dệt may và đồ dùng trong nhà, có thuyền riêng, mỗi năm đều công bố lợi nhuận thu vào, được xem như doanh nghiệp cỡ trung. Trên đây.” Thiết Thụ phất tờ giấy A4 trong tay, báo cáo kết quả mình tìm được
“Ơ? Nhiêu đây thôi sao?” Tiếu Thiên sửng sốt một chút.
Thiết Thụ nhún vai, hất cằm chỉ chỉ Viễn Hàng. Mọi người cùng nhau phóng ánh mắt chờ mong về phía Tiếu Viễn Hàng vẫn đang im lặng nãy giờ. Viễn Hàng cười khổ, “Không nghĩ công ty Kim Bảo khá nổi tiếng như vậy mà tư liệu công khai lại ít đến thế. Em tìm được sáu xấp tư liệu của công ty, kết quả cũng y như Lão Thiết vậy đấy.”
“Để anh tìm thử bảng thuế và bảng báo cáo hàng năm của công ty đó xem. Anh nghĩ Cục Thuế vụ Quốc gia hẳn sẽ có tư liệu ghi lại. Viễn Hàng, cậu xem thử có thể truy cập vào kho dữ liệu của công ty và xem có tài liệu ẩn trong trang chủ của công ty hay không. Một công ty lớn như vậy mà giấu đầu lòi đuôi. Thật là kỳ lạ!” Thiết Thụ bất khả tư nghị, ngồi trên ghế xoay, quay mặt lại máy tính của mình.
Viễn Hàng vẻ mặt ‘để đấy cho em’, bắt đầu phá hàng rào bảo mật. Đây chính là sở trường của cậu.
Cổ Tuyền lắc đầu hết cách, nhắc nhở Tiếu Thiên phải cẩn thận, vì những tài liệu mật của công ty này nhất định là trái pháp luật. Ấy thế mà hắn vẫn vui tươi hớn hở phân phó cho Viễn Hàng in ra hết tất cả ảnh chụp của các tác phẩm nghệ thuật tạo hình cùng với đơn đặt hàng.
Thiết Thụ bên kia dường như cũng lấy được kết quả, cầm lấy mấy tờ giấy in đi đến đưa cho Tiếu Thiên. Tiếu Thiên nhìn sơ qua một chút rồi mau chóng đưa giấy đến trước mặt Vương Phi. Đây đều là báo cáo thuế vụ, nằm ngoài phạm vi của hắn. Vương Phi nhận lấy, khó hiểu nhìn Thiết Thụ. Thiết Thụ ra hiệu bảo cô xem tờ giấy ở phía dưới cùng. Vương Phi rút tờ giấy ra, nhìn qua rồi hỏi: “Đây là chi phí của con thuyền sao? Còn có phí bảo hành sữa chửa, cả phí đổi mới trang thiết bị nữa? Phải không?”
“Đúng thế. Tiểu Vương, em nghĩ cách tính toán lợi nhuận thu được trong năm của công ty này với tổng chi phí của du thuyền rồi đối chiếu với nhau thử xem.” Thiết Thụ mặt vô biểu cảm nhìn Vương Phi. Thiết Thụ, người cũng như tên, tựa như cây làm từ thiết, làm việc chung đã lâu như vậy mà chẳng ai thấy được bao nhiêu biểu cảm của anh cả.
“Lợi hại thật! Lão Thiết, anh làm cách nào lấy được phí tổn của con thuyền vậy? Đừng nói là anh tự tiện xông vào kho hồ sơ của công ty người ta nhé?” Viễn Hàng cười ngầm hỏi Thiết Thụ.
“Ông chủ công ty khi rảnh rỗi thường hay đi dạo loanh quanh các khu vực cấm, thế nào cũng sẽ không thoát khỏi cặp mắt bất thiện của các nhân viên cấp dưới… Mà nếu không làm được như vậy thì làm sao xứng danh ‘Văn phòng Đại Đạo’? Cậu nói có phải hay không?” Trong mắt Thiết Thụ hiện lên một tia cười.
“Chuẩn, chuẩn vô đối! Sớm muộn gì cũng có một ngày cả lũ sẽ vào tù bóc lịch vì tội danh xâm phạm mạng máy tính bất hợp pháp cho xem.” Lam Bách nhăn mũi, bày tỏ quan ngại sâu sắc.
“Khi đó liền phiền cậu vào nhà lao đưa cơm cho tớ nhé.” Tiếu Thiên đắc ý cười ha ha. Viễn Hàng cùng Vương Phi cũng bật cười. Cổ Tuyền vỗ vỗ vai Lam Bách, tỏ vẻ ủng hộ ý kiến của cậu.