Đại Đạo Công Tác Thất Chi Ủy Thác Giả Đích Ái Tình

Chương 3 : Gặp gỡ trước ngày xuất phát

Ngày đăng: 17:38 19/04/20


Đây là một quán rượu vô cùng nổi tiếng, khai trương cách đây hai năm. Chủ quán là con lai giữa hai dòng máu Trung và Nhật, cách trang trí của quán vừa nhìn là biết xuất phát từ cảm hứng của chủ quán, mô phỏng thuyền hải tặc trên sông Lạc Hà ngày trước, tên quán cũng là “Ngôi nhà hải tặc.”



Yến Tiếu Thiên gật đầu chào lại nụ cười ân cần của chủ quán, dẫn Lam Bách đến chiếc bàn nơi mọi người đang chờ. Nội thất trong quán được trang trí rất sinh động, trước quầy bar có vài chiếc bàn gỗ mộc mạc, bên phải là một chiếc thuyền gỗ nhỏ, các loại thùng bia được xếp vào một không gian riêng. Ngoài rượu ra, quán còn kinh doanh các loại hương liệu nho nhỏ, hương vị tương đối khá. Chủ quán là bạn của Tiếu Thiên, vào ngày khai trương của hai năm về trước hai người cùng nhau đến chúc mừng. Hắn rất thích quán rượu này và rồi trở thành khách quen ở đây. Hiện giờ quán đã trở thành địa điểm cắm cọc thường xuyên của văn phòng Đại Đạo. Cả hai ngồi vào thuyền gỗ cứu hộ ở góc tường xa quầy bar nhất ( đây là bàn Lam Bách ưng nhất, và cũng là chỗ mọi người đang ngồi).



“Sao rồi? Kết quả như thế nào?” Không đợi hai người ngồi xuống, Viễn Hàng đã nhanh nhẹn hỏi.



Yến Tiếu Thiên nâng chiếc ly thuỷ tinh lên, nhuận  nhuận yết hầu, không nhanh không chậm nói ra kết quả thông tin đã tra khảo ở thư viện. “Mọi người xem đi, đây là thông tin chúng tôi tìm được ở thư viện.” Lam Bách đặt các tờ thông tin lên giữa bàn.



“Nếu không nằm ngoài dự tính thì chỉ với ngần này giấy tờ đã mang giá trị không dưới một trăm năm mươi triệu USD.” Yến Tiếu Thiên liếc nhìn xấp giấy tờ và hình ảnh trên bàn rồi tiếp tục giải thích, “Chỉ mỗi một ‘Quý cô’ này đây là đã ngang giá với hai ‘Ngôi nhà hải tặc’ rồi đấy.”



“Có khi nào là sản phẩm mô phỏng không? Nếu đây là chính phẩm thì điêu quá. Nơi nào có thể sản xuất ra được nó chứ?” Vương Phi chống cằm khó tin.



“Nếu không phải hàng thật thì có cần phải giấu nó trong tài liệu ẩn không? Hỏi gì mà thiếu suy nghĩ.” Tiếu Viễn Hàng không khỏi phản bác cô.



Vương Phi cũng biết quả thật như thế, nhưng vì Viễn Hàng châm ngòi, hỏi ngược lại: “Theo như tư liệu, ảnh chụp thì một nửa đều được thu thập từ tay người sưu tầm hoặc từ các bảo tàng, đúng không? Nếu giống như anh nói, thì khả năng chúng là hàng ăn trộm cũng rất lớn, đúng không?! Một công ty nổi tiếng như thế mà lại mạo hiểm đến vậy à?”



“Cũng khó nói. Một công ty tư nhân phát triển vùn vụt chỉ trong bốn năm như thế, nếu không phải nhờ các tập đoàn lớn chống lưng thì cũng phải có liên quan đến xã hội đen.” Viễn Hàng khẽ cười lạnh.



Lúc này, nhân viên phục vụ đem món gọi đến, sau khi mỉm cười đặt món ăn lên bàn thì chúc mọi người ăn ngon miệng rồi xoay người rời đi.




12 giờ 55, ngày 21 tháng 9, chuyến bay đến thành phố H.



Thiết Thụ và Lão Cổ cùng nhau đến tiễn, lý do là lo lắng Lam Bách lần đầu rời nhà đi công tác. Tiếu Thiên không kiên nhẫn nhìn Cổ Tuyền dặn dò Lam Bách này kia kia nọ, mở miệng nói với Thiết Thụ vẫn đứng lặng yên bên cạnh: “Có rảnh rỗi thì thuận tiện điều tra về lai lịch của Lương Hảo Thanh một chút nhé.”



Thiết Thụ nhìn mắt hắn, Tiếu Thiên giải thích thêm: “Xuất phát từ hứng thú cá nhân thôi.”



Bên tai truyền đến tiếng thúc giục của nhân viên phát thanh về chuyến bay sắp cất cánh. Tiếu Thiên nhấc hành lý lên, vượt lên bên phải, tay trái nắm lấy vai Lam Bách, nói với Lão Cổ lưu luyến không rời: “Ngài có thể đi trở về rồi đó, ngài Cổ.”



“Cậu không được khi dễ A Lam đấy, nó đơn thuần lắm. Cẩn thận coi chừng nó cho kỹ, đừng để nó bị người khác lừa.” Tuy Lão Cổ khéo hiểu lòng người, nhưng đôi khi cũng nói ra mấy lời làm người ta bốc hoả.



“Em cảm thấy từ ‘đơn thuần’ như đồng nghĩa với ‘ngốc nghếch’ ấy.”



“Không phải. Anh là nói cậu rất lương thiện, dễ bị người lừa, không phải nói cậu ngốc. Cậu lại công tác xa nhà lần đầu......”



“Yên tâm đi, có tôi ở đây mà. Tôi chắc chắn sẽ không để bất cứ ai chạm đến một cọng tóc gáy của A Lam, tôi sẽ mang cậu ấy về hoàn toàn nguyên vẹn, cũng sẽ giúp cậu ấy tận hưởng niềm vui thú khi công tác xa.” Nói xong, Tiếu Thiên lập tức kéo Lam Bách đi về cổng kiểm soát, không hề quay đầu lại. Lam Bách đành phải ngoảnh lại phất tay chào tạm biệt bọn họ.



“Lam Bách, cậu phải cẩn thận Yến Tiếu Thiên đấy.” Rất xa, bên tai truyền đến giọng của Thiết Thụ, Lam Bách nghe không được rõ, lúc chuẩn bị quay lại xác nhận thì bị Tiếu Thiên kéo vào cabin.