Đại Đạo Công Tác Thất Chi Ủy Thác Giả Đích Ái Tình

Chương 6 : Mất tích

Ngày đăng: 17:38 19/04/20


Quay về phòng 307, Tiếu Thiên dặn dò Lam Bách: “Tớ đi ra ngoài một chuyến, cậu chờ ở đây nha.”



“Cậu đi đâu vậy? Đi Kim Bảo phải không? Trễ thế này rồi mà đi làm gì?” Lam Bách có chút lo lắng.



“Vì trễ thế này nên mới muốn đi đó.” Tiếu Thiên cười cười, quen tay vò vò mái tóc ngắn của Lam Bách. “Vừa nãy cậu cũng nghe rồi đấy, thẻ từ này đến trưa mai là hết tác dụng. Thừa lúc nó còn hiệu lực, phải nhanh nhanh tận dụng, không thì lại phí.”



“Muốn tớ đi theo canh chừng cho cậu không?”



“Ha ha, cậu làm gì cho tớ cơ?! Canh chừng á?” Tiếu Thiên cười, bắt đầu thu xếp đồ vật cần thiết.



“Vậy cậu mang tớ theo làm chi?” Lam Bách cảm thấy không được xem trọng.



Quay đầu nhìn cậu, Tiếu Thiên trả lời với giọng điệu của thanh niên nghiêm túc đến mức không thể nào nghiêm túc hơn: “Mang cậu đến chơi đấy.”



“…”



“Được rồi, thật ra cậu có công dụng lớn lắm. Ở lại khách sạn, chờ xem Thiết Thụ bọn họ có liên lạc gì không, hoặc là Lương Hảo Thanh có tin tức gì mới không. Vả lại, cậu vẫn còn đau đầu mà nhỉ? Nghỉ ngơi nhiều một chút, chờ mai tớ về tớ dẫn cậu đi chơi phố. Đừng nói với tớ là cậu không muốn đi chơi nhé.” Nhìn Lam Bách sắp nổi đoá, trong lòng Tiếu Thiên dâng lên một cảm giác thỏa mãn. Cây bách nhỏ của hắn, trụ cột của hắn… vĩnh viễn vẫn nghĩ bản thân kiên cường như thế mà chẳng bao giờ biết được mình ỷ lại hắn đến mức nào.
“Giỡn hoài!” Lam Bách không cười, hừ mũi một hơi. Thiệt tình, cha nội kia luôn nói như vậy, nói từ hồi cấp ba nói đến bây giờ đấy. Thật không biết việc mình ở chung với Tiếu Thiên trong mắt chúng nó có biến thành ngủ chung giường không nữa?



“Nó đi làm việc, có gì chút nữa nó về em nhắn lại với nó.”



“Không có gì, nó không có ở đấy thì thôi. Chờ nó về bảo nó gọi đến văn phòng, hoặc trực tiếp tìm Lão Thiết luôn. Hình như Lão Thiết có gì muốn nói với nó đó.” Ngừng lại một chút, “Cậu khoẻ không thế, A Lam? Có chuyện gì nhớ gọi điện về nha. Không được làm ẩu làm càng một mình, nghe chưa?” Lão Cổ thật sự lo lắng, lại căn dặn một phen.



“Biết rồi, Cổ bác gái.” Lam Bách hữu khí vô lực buông điện thoại, quay lại. Ôi, vì sao ai cũng lo cho mỗi mình cậu hết vậy?



Lam Bách khó ngủ, lăn qua lộn lại trên giường, rồi không biết vì sao ngủ được, đã vậy còn ngủ tuốt tuồn tuột tới trưa.



Dụi mắt, xoay người nhìn về bên kia giường… Trống trơn, không ai hết.



Không ai hết! Lam Bách cả kinh bật dậy. Tiếu Thiên vẫn chưa trở về! Mấy giờ rồi? Vơ lấy đồng hồ trên tủ đầu giường, sắp 10:00 rồi. Mình ngủ gần mười hai tiếng luôn sao? Trời ạ!



Làm sao bây giờ? Lam Bách vừa thay áo sơ mi Tiếu Thiên đã chuẩn bị cho cậu tối hôm qua, vừa cân nhắc cách liên lạc với Tiếu Thiên. Nhưng cậu lại nhớ đến quy định bất thành văn của văn phòng: Đối với công việc điều tra kiểu này thì không được gọi điện, chỉ có thể chờ đối phương liên lạc với mình. Vậy mình làm thế nào để liên lạc Tiếu Thiên đây? Đúng rồi! Đi Kim Bảo xem thử có gì bất thường không.



Lam Bách đón taxi đến công ty Kim Bảo. Một tòa nhà ba tầng không hề bắt mắt. Địa điểm tương đối gần bờ biển, hương gió mang theo mùi ẩm ướt từ biển. Nhìn xuyên qua cửa thủy tinh chỉ thấy cảnh tượng làm việc bình thường. Quầy tiếp tân được bố trí ngay lối vào, điều đặc biệt chính là nhân viên tiếp tân không phải cô gái xinh đẹp thường thấy mà là nhân viên bảo an thân mặc quần áo bảo vệ. Sau quầy tiếp tân là thang máy.



Có lẽ do bộ dáng lấp ló của Lam Bách thu hút sự chú ý, nhân viên bảo vệ đứng ở quầy tiếp tân tăng thêm hai gã, thỉnh thoảng quan sát cử động của Lam Bách.



Giờ thì sao? Đến thì đến rồi nhưng làm sao đi vào đây? Đâu thể nào chạy tới hỏi thẳng người ta: ‘Này, xin hỏi tối hôm qua có người nào tới đây không’ và ‘người đó đang ở đâu’ được? Cũng ít có điên lắm! Vì sao bình thường ở công ty mình không chịu để ý bọn Lão Cổ xử lí việc này như thế nào nhỉ? Lần này về nhất định phải bảo Tiếu Thiên dạy bù một chút mới được. Trước tiên nên về khách sạn gọi cho người ở văn phòng đã, xem bọn hắn có biện pháp nào không. Chứ cứ lẩn quẩn chỗ này mãi có khi bọn bảo vệ bên trong sẽ xông ra mất thôi.