Đại Đạo Công Tác Thất Chi Ủy Thác Giả Đích Ái Tình

Chương 7 : Di chuyển trong chớp mắt

Ngày đăng: 17:38 19/04/20


(Thuấn gian di động)



Trở lại khách sạn, việc đầu tiên Lam Bách làm là vọt tới quầy tiếp tân hỏi xem có ai nhắn lại hay không. Sau khi biết rằng chẳng có ai nhắn lại cả, cậu thất vọng đi về phòng.



Tiếu Thiên đi đâu rồi? Nếu nói hắn giỡn mặt cậu, cố ý trốn đi để cậu tìm thì cũng không thể nào nói nổi. Tuy thằng kia thường xuyên chọc cậu bẽ mặt nhưng chưa từng khiến cậu phải lo lắng. Vậy hẳn là hôm qua đi Kim Bảo phát hiện ra gì đó mà bị bắt lại, không kịp báo mình rồi. Tình huống tệ nhất là bị người trong Kim Bảo phát hiện, mà Kim Bảo lại như sào huyệt của bọn xấu, như vậy Tiếu Thiên sẽ......



Lam Bách buồn bực bứt hết tóc tai. Cái thằng này! Đã sớm nói với hắn là đừng có làm mấy chuyện như này nữa mà cố tình không nghe, còn bảo là thú vị… Có phải là thám tử đâu… Lỡ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao đây? Cần báo cảnh sát không nhỉ? Cơ mà nếu báo cảnh sát thì không những Tiếu Thiên bị buộc tội là xâm nhập bất hợp pháp mà chuyện của Lương và Ngưu cũng bị đưa ra ánh sáng. Làm sao đây? Làm thế nào mới cứu được Tiếu Thiên đây? Suy nghĩ nửa ngày, Lam Bách thấy mình đã ngần này tuổi mà chưa từng trải qua cảm giác phiền não nào lớn như lần này. Giống như… có chuyện gì phiền lòng cậu đều để cho Tiếu Thiên xử lí hết, dù là tang sự ông nội hay là điền nguyện vọng thi đại học, ngay cả nơi làm việc cũng đều do Tiếu Thiên chuẩn bị tốt. Nếu không có Tiếu Thiên… Lam Bách không dám nghĩ nữa. Thật sự là không thể tưởng tượng nổi mà. Đành phải gọi điện thoại thông báo văn phòng để ai đó tới giúp mau mau mới được.



Người tiếp điện thoại là Vương Phi, “Lam Bách, xảy ra chuyện gì? Có gì không? Đừng nói là bị Tiếu Thiên...... Hắc hắc…”



“Đừng có nói nhảm nữa được không? Nếu bị nó mắng thì còn đỡ, đằng này nó mất tích rồi!” Lam Bách sắp khóc rồi, trong đầu cậu, sự tình lúc này đã trở nên cực kì nghiêm trọng. Cậu sợ cuối cùng phải đọc thấy tin về xác chết trôi nổi đăng trên báo chí.



“Mất tích? Anh làm ảnh giận ảnh chạy mất rồi hả?” Vương Phi đoán.



“Mới không phải ấy! Đổi người tiếp điện thoại đi, Lão Cổ có ở đó không? Nếu không thì Thiết Thụ cũng được. Tóm lại đừng là cô với Tiếu Viễn Hàng là tốt rồi.” Lam Bách bắt đầu nổi bão.



“Sao anh xếp em chung với tên Tiếu Viễn Hàng bất tài kia vậy?” Vương Phi nhỏ giọng oán thầm, trông rất là bất bình: “Lão Cổ không có ở đây, ảnh đi ra ngoài làm việc liên lạc gì đó rồi. Thiết Thụ dường như cũng đi điều tra. Tên bất tài thì ra ngoài ăn cơm trưa. A! Hắn trở lại rồi. Anh muốn nói chuyện với hắn không? Dù sao hắn cũng thường bôn ba ở ngoài đấy.” Vương Phi cảm giác được sự lo lắng của Lam Bách nên đưa điện thoại cho tên Tiếu Viễn Hàng luôn bất đồng với mình.



“A Lam hả? Có gì không? Tiếu Thiên bị gì cơ?” Bên tai truyền đến giọng nói lười biếng của Tiếu Viễn Hàng.



“Tối hôm qua Tiếu Thiên lấy thẻ từ nhân viên đột nhập vào Kim Bảo. Nó nói rạng sáng sẽ trở lại, nhưng đến bây giờ cũng không thấy đâu cả.” Lam Bách ôm điện thoại kể rõ tình hình bên này.




“Không có gì, không có gì.” Trương Gia Thủ càng ngày càng có hảo cảm với Lam Bách.



Sau khi ăn cơm, tạm biệt  Trương Gia Thủ, Lam Bách rầu rĩ lũi thủi về phòng một mình.



Lam Bách ngồi bên cửa sổ nhìn sắc trời bên ngoài, thời tiết thay đổi rồi. Apollo ban trưa còn mang dáng tươi cười rực rỡ thế kia, vậy mà mới xong bữa cơm đã vội trở mặt. Không biết có phải do cãi nhau với người yêu của hắn không nhỉ? Lam Bách miên man suy nghĩ trong lòng, hy vọng thời gian mau trôi qua. Mở TV, cậu chuyển sang kênh thông tin xem có tin về xác chết bị vứt bỏ hay không. Càng xem càng sợ, lỡ như xuất hiện tin ấy thật, Lam Bách không dám chắc mình sẽ làm ra chuyện gì nữa.



Biết vậy đã mang laptop theo rồi, sẵn mò thông tin trên trang web công ty Kim Bảo luôn, biết đâu lại tìm được gì. Hay là đi xuống phòng internet của khách sạn? Nhưng mà không có tinh thần để đi nữa. Càng nghĩ càng đau đầu, hơn nữa càng ngày càng đau như búa bổ. Lam Bách ôm đầu mình, chậm rãi đi đến giường. Tiếu Thiên, cậu ở đâu? Trong đầu Lam Bách chỉ còn mỗi một suy nghĩ này khi cậu ngã xuống.



Không biết qua bao lâu, thân thể Lam Bách bắt đầu nhạt dần, nhạt dần, rồi từ từ biến mất…



Đây là đâu? Cậu đang nằm mơ sao? Nhưng tại sao mơ lại chân thật như vậy? Cậu đưa tay sờ bàn làm việc, lành lạnh lành lạnh, lại đưa tay chạm vào ly cà phê, cảm thấy có chút nóng. Đột nhiên, Lam Bách chú ý đến bảng tên mạ vàng lấp lánh trên bàn việc ── Trương Lệ Bình. Hình như đã nghe qua ở đâu rồi ấy nhỉ? Đúng rồi, công ty Kim Bảo! Hình như là Quản lí bộ ngoại thương khu vực Châu Á. Cậu đã nghe cái tên như vậy vào lần gặp Lương Hảo Thanh.



“Lệ Lệ, Lệ Lệ… Em nghe anh nói đã… Hôm qua anh không tìm em là bởi vì......”



“Anh không cần giải thích! Lần nào anh cũng lấy cớ cả!”



Thảm rồi, có người đến, phải làm sao đây? Mình đang mơ nên không cần trốn đâu nhỉ? Không đúng, vẫn nên trốn đi thì hơn. Đây không giống như đang mơ! Nhưng trốn ở đâu đây? Chết tiệt! Tại sao ở đây không có tủ âm tường? Lam Bách không khỏi nghiến răng nghiến lợi.



Cửa bị mở ra..