Đại Địa Chủ
Chương 139 :
Ngày đăng: 17:03 18/04/20
Hoàng cung Đại Á cũng nguy nga đồ sộ giống như Cấm Tử Thành mà An Tử Nhiên đã từng nhìn thấy qua, mái cong vách đá, lúc đầu ngồi ở trong xe ngựa, bởi vậy không có thấy rõ ràng, bây giờ đi đến Thái Thanh cung, lọt vào trong tầm mắt đó là từng mảnh ngói màu đỏ hoặc ngói lưu ly, từng tòa cung điện trang nghiêm sừng sững.
Thái Hoàng Thái Hậu ở Từ Minh cung cách Thái Thanh cũng có một đoạn, Phó Vô Thiên đề nghị ngồi kiệu qua, bị An Tử Nhiên bác bỏ.
Hắn không xác định sau này mình còn có thể tiến cung hay không, cho nên muốn thừa cơ hội này để cho Phó Vô Thiên mang theo hắn làm quen hoàng cung một chút, dự phòng vạn nhất, chiến thần tướng quân thê quản nghiêm tất nhiên là nghe hắn.
“Vương gia, kể cho ta nghe chuyện của Tiên Hoàng và tổ phụ đi?”
An Tử Nhiên chủ động khơi mào trọng tâm câu chuyện, hắn không biết lão Vương Gia sau khi hết bệnh đối với chuyện thành hôn của hắn và Phó Vô Thiên sẽ tỏ thái độ gì, để dự phòng thời khắc này đến, hắn nghĩ cần phải làm một chút công khóa. (Công khóa: bài học bài tập, để nguyên cho nó cổ)
Ban đêm vắng vẻ thanh âm trầm thấp của Phó Vô Thiên chậm rãi như dòng nước chảy.
“Tiên Hoàng và tổ phụ đều là Thái Hoàng Thái Hậu sinh ra, từ nhỏ được giáo dục huynh đệ trong lúc yếu thế phải giúp đỡ lẫn nhau, tương thân tương ái, cho nên quan hệ của bọn họ so với huynh đệ trong gia đình bình thường còn tốt hơn, tốt đến ngay cả ngôi vị hoàng đế đều từ chối cho nhau, bất quá Tiên Hoàng thân là huynh trưởng, cho nên sau đó vẫn là quyết định cho ông kế thừa, lúc đó những huynh đệ khác của Tiên Hoàng cũng có ý với ngôi vị hoàng đế, cuối cùng vẫn là tổ phụ xuất hết toàn lực trợ giúp Tiên Hoàng dọn sạch thế lực cản trở với kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước.”
“Tiên Hoàng biết tổ phụ vì ông mà bỏ ra rất nhiều, cho nên có thứ gì tốt đều sẽ đưa cho Phó vương phủ, thậm chí yêu ai yêu cả đường đi, đối phụ vương và bản vương đều rất bảo vệ.”
Tuy rằng y nói thật hời hợt, thế nhưng tranh giành ngôi vị hoàng đế vốn là một hồi tinh phong huyết vũ tranh đấu tàn khốc, hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng ra lúc đó là thảm liệt cỡ nào.
An Tử Nhiên nghĩ tới một ít chuyện cũ mà Phó Vô Thiên trước đây đã nói với hắn, “Ta đoán, trước khi Tiên Hoàng lâm chung có phải rất hối hận năm đó hẳn nên để cho tổ phụ kế thừa ngôi vị hoàng đế phải không?”
Phó Vô Thiên đột nhiên dừng bước, trong bóng tối ánh mắt nhìn hắn đang phát sáng, tiếu ý ám áp chợt lóe lên, “Bản vương vẫn luôn biết Vương Phi rất thông minh, thế nhưng mỗi lần đều có thể gây cho bản vương kinh hỉ.”
Đó chính là hắn nói đúng.
An Tử Nhiên không khiêm tốn, cũng không kiêu ngạo, kết quả này cũng không hề sai.
Tiên hoàng là thật tâm thích một nhà tổ phụ, bằng không trước khi lâm chung sẽ không làm trò trước mặt văn võ bá quan tự mình trao tặng Phó Vô Thiên quyền lợi không nhìn hoàng quyền, cũng sẽ không tặng Phó Khiếu một vùng đất phong, đồng thời nhận lời có thể thế tập, từ điểm này cũng đã biểu thị, Tiên Hoàng đối phụ tử Phó Khiếu yêu thích thậm chí vượt lên trước con trai mình.
“Chuyện thú vị gì?” An Tử Nhiên không có kéo ra tay y.
“Vương Phi hẳn là còn nhớ mấy ngày trước quốc yến, tằng tổ có triệu kiến Bản Vương tiến cung một chuyến, lúc đó Bản Vương từ trong miệng người khác nghe nói một chuyện có liên quan đến Diễm phi, chỉ là khi đó còn không biết Diễm phi chính là An Xảo Nga, cho nên cũng không để ý mà thôi.” Phó Vô Thiên cảm thán nói, rất có loại cảm khái thế sự khó liệu.
Khuỷu tay An Tử Nhiên đánh vào cánh tay y, “Đừng thừa nước đục thả câu.”
Phó Vô Thiên hời hợt nói: “Nghe nói Diễm phi và quốc sư đi lại rất gần, hơn nữa theo Bản Vương suy đoán, bọn họ rất có thể là đã nhận thức trước lúc tuyển tú.”
An Tử Nhiên câu mày tự hỏi, sau khi biết Diễm phi rất có khả năng chính là An Xảo Nga, hắn một mực nghĩ phía sau An Xảo Nga nhất định có người, nếu như chuyện này là sự thật, người phía sau kia rất có khả năng chính là quốc sư, lấy bản lĩnh của quốc sư, giúp Diễm phi hấp dẫn Sùng Minh đế có khả năng phi thường lớn.
“Giả sử Diễm phi chính là An Xảo Nga, lấy bản lãnh không thể nào làm cẩn thận như vậy được, kẻ khác không tra ra được thân thế của nàng.”
Phó Vô Thiên gật đầu nói: “Không sai, khi chọn tú yêu cầu các tú nữ cần phải đăng ký, An Xảo Nga cũng không phải người thông minh, nếu như không phải có an bài tốt từ trước, thân phận của nàng sớm đã bị người tra ra được.”
Trên thực tế, bọn Phó Nguyên Thành cũng biết quốc sư và Diễm phi cấu kết, Diễm phi nàng mê hoặc Sùng Minh đế nhất định là công lao quốc sư, nhưng là bọn hắn không tìm được chứng cứ, chỉ có thể yên lặng theo dõi kỳ biến.
Thời điểm hai người đi đến gần phía ngoài Từ Minh cung, quốc sư Hạo Nhiên trong miệng bọn họ lại cùng Diễm Phi trước thời gian rời khỏi ở trên hành lang gặp nhau.
“Nguyên lai là Diễm phi nương nương, có thể nhân cơ hội nói một câu không?”
Quốc sư chủ động mở miệng, theo lý mà nói phi tử Hoàng Đế cùng quốc sư là không thể gặp mặt riêng với nhau, nhưng là bọn họ cũng không như vậy, bởi vì đây là Sùng Minh đế đồng ý.
Diễm phi cười đến thật xinh đẹp.
“Đương nhiên có thể.”