Đại Địa Chủ

Chương 143 : Mang thai

Ngày đăng: 17:03 18/04/20


“Người này muốn tìm chết, ai cũng ngăn không được.”



Úc hoàng quý phi nhẹ nhàng vỗ về ngón tay đậu khấu của nàng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Diễm Phi vẻ mặt mị sắc an tĩnh ngồi ở đối diện, gương mặt tinh xảo lộ ra một cái tiếu ý giễu cợt.



Hậu cung cũng không phải là chỗ che giấu bí mật, cho dù che giấu như thế nào đi nữa, cũng vẫn là sẽ bị người vạch trần ra, huống chi tối hôm qua chuyện lão vương gia huyên náo lớn như vậy, mặc dù Sùng Minh đế giấu diếm như thế nào đi nữa, các phi tần vẫn có thể ‘các hiển thần thông’, biết đối thoại đêm đó của bọn họ.



Bởi vậy, tin tức Diễm Phi bị lão vương gia răn dạy cũng truyền ra, Sùng Minh đế tra như nào đi nữa cũng không tra ra là ai truyền đi.



Sùng Minh đế không thích Phó vương phủ là bí mật hậu cung thậm chí triều đình để ý không hết, thế nhưng mọi người cũng biết, bất luận Sùng Minh đế không thích như nào đi nữa, lão cũng không thể tránh được, lão vương gia nói có đôi khi ngay cả Sùng Minh đế cũng không thể không nghe, huống chi là một phi tử.



Sắc mặt Diễm Phi có chút khó coi.



Ả có thể ở trong đông đảo mỹ nhân hậu cung trổ hết tài năng, dựa vào quốc sư, nếu như không có Vi Thuận Khánh, lấy thủ đoạn ăn tươi nuốt sống ở nơi hậu cung này sớm đã bị gặm đến mảnh vụn cũng không còn thừa.



Chuyện tối ngày hôm qua ả cũng đã nghe nói qua, từ lúc đợi không được Sùng Minh đế ả liền phái thuộc hạ thái giám đi thăm dò tình huống một chút, vì vậy trùng hợp thấy Sùng Minh đế bị lão vương gia răn dạy một màn, kể cả nàng cũng bị liên lụy trong đó, thái giám lúc đó liền không sót một chữ thuật lại cho ả nghe.



Sớm nghe quốc sư nói cái lão Phó lão vương gia này thế nhưng nàng vẫn không để trong lòng, bởi vì sau khi lão vương gia phát bệnh lực sát thương giảm xuống chín mươi phần trăm, cũng rất ít lại tiến cung, cho nên ả vẫn không có cơ hội nhìn thấy ông.



“Tỷ tỷ nói rất đúng, có mấy người là nên phát triển đầu óc, đừng tưởng rằng ỷ vào hoàng thượng sủng ái coi mình như là chủ nhân, trong hậu cung này làm chủ nhân còn chưa đến phiên nàng một phi tử nhỏ nhoi.”



Mỹ chiêu nghi đã sớm không quen nhìn bộ dáng đắc ý của Diễm Phi, hôm nay ả chọc giận lão vương gia, lúc này không thừa dịp không đau đánh rắn giập đầu (nhổ cỏ tận gốc) còn đợi bao giờ, lúc này thấy sắc mặt ả khó coi, tâm tình của nàng liền một trận thống khoái, dám đoạt phân vị của nàng, đây là báo ứng!



Hoàng hậu cũng không có ngăn cản các nàng, Diễm Phi đúng là cần gõ một cái, từ khi ả được hoàng thượng sủng hạnh  liền một đường đắc thế, phi tử hậu cũng có rất ít người có thể bắt được nhược điểm của ả, hiện tại đúng là một có hội lớn tốt.



Huống chi, nàng biết Diễm Phi có lẽ không đem vị hoàng hậu này là nàng để vào mắt.



Từ lúc Diễm Phi được hoàng thượng sắc phong, đây là lần đầu tiên ả đến Phượng Minh Cung hướng nàng thỉnh an, bình thường đều kiếm cớ từ chối, sau đó ngay cả Sùng Minh đế cũng chấp thuận thân thể ả không khỏe có thể không cần hướng nàng thỉnh an.



Diễm Phi cơ hồ là từ đầu đến đuôi đều bị ngầm châm biếm, bất quá trong lục cung cũng chỉ có Úc hoàng quý phi mở đầu châm biếm một câu, những người khác cũng không nói một câu.


“Vương gia, ngươi cho là Phương Quân Bình đang ở đâu?”



Phó Vô Thiên không có trả lời hắn ngay, trái lại đem chén trà đưa đến trước mặt hắn, “Trước uống ngụm trà làm trơn cổ họng.”



An Tử Nhiên không có nghi ngờ y, bưng cái chén qua vừa muốn uống một hớp, đột nhiên phát hiện ly trà trước mặt Phó Vô Thiên không thấy, chén trà trên bàn cũng không thiếu một cái…



Ngước mắt liếc nhìn chăm chú Phó Vô Thiên, trong lòng đột nhiên lướt qua một tia ấm áp, nam nhân đối tốt như thế với hắn, tuy rằng thỉnh thoảng lại muốn chiếm tiện nghi của hắn, kỳ thực nam nhân này mới là thu hoạch lớn nhất khi hắn đi đến thế giới này đi.



Bên môi An Tử Nhiên hiện một tia cười cực đạm, liền uống trà trong miệng chén.



Phản ứng của hắn, Phó Vô Thiên kỳ thực đều xem ở trong mắt, đây là Vương phi không có bất kỳ do dự giãy dụa nào, tuy rằng gián tiếp hôn môi lấy quan hệ bây giờ của bọn hắn có chút ấu trĩ cùng nhàm chán, nhưng đây cũng là một loại tâm tình không phải sao?



Phó Vô Thiên càng thích nhìn biểu tình sinh động của Vương phi nhà y.



“Mẹ con bọn họ ở Quân Tử thành không có người quen, không sợ bị người nhận ra, cho nên Phương Quân Bình chắc còn ở trong Quân Tử thành.”



“Có thể tìm được ả không?”



“Có chút khó khăn, bất quá cũng không phải không có khả năng.”



Quân Tử thành rất lớn, trừ phi thương gân động cốt, bằng không muốn tìm được một người có ý định ẩn nấu dù cho bản lĩnh Phó Vô Thiên lớn hơn nữa cũng không có khả năng.



An Tử Nhiên nhướng mày, “Ngươi có biện pháp?”



Biểu tình Phó Vô Thiên nhất thời hiện ra mấy phần bí hiểm, “Người muốn tìm ả không chỉ có chúng ta.”



An Tử Nhiên lập tức hiểu.



Giết người đều có thể mượn đao, bọn họ tìm người cũng có thể mượn tay người khác.