Đại Địa Chủ
Chương 144 : Trịnh gia
Ngày đăng: 17:03 18/04/20
Gần đây, Phó Dịch cảm thấy cuộc đời ông nghênh đón thời khắc hắc ám nhất.
Không biết lúc nào, người bên cạnh ông dĩ nhiên đoàn kết lại bắt đầu vì ông tìm một nửa sinh mệnh kia, vì thế, ông chỉ có thể nghĩ đến hai chữ bà tám trước đây thật lâu đã nghe nói qua!
Chỉ số thông minh của lão hồ ly mặt cười không kém bọn An Tử Nhiên, cho nên sau khi hiểu được ý đồ của bọn họ, ông liền biết nguyên nhân.
Phó Dịch vừa vào đại môn Vương phủ chợt nghe được người nói Phó Vô Thiên và An Tử Nhiên đang tìm ông, hai người đang ở thư phòng, mơ hồ đoán được bọn họ vì chuyện gì, suy nghĩ một chút, ông vẫn quyết định đi qua nhìn một cái.
Đến thư phòng, Phó Dịch không có thấy thân ảnh của lão vương gia ở bên trong, trái lại càng thêm vững tin mấy phần, lão vương gia chỉ sợ là không dám gặp ông.
“Tiểu thúc, người tới vừa đúng lúc, nơi này có một thiếp mời.”
An Tử Nhiên thấy ông tiến đến liền đưa tấm thiếp mời đang xem trên tay qua, biểu tình rất chân thành, hoàn toàn nhìn không ra có một tia tính toán.
Ánh mắt Phó Dịch phảng phất lơ đãng dò xét một vòng trên mặt hắn và Phó Vô Thiên, lại không nhìn ra một kẽ hở, liền nhận lấy tấm thiếp mời, loại thiếp mời này năm rồi cũng có, bất quá ông rất ít đi.
Ông còn chưa có mở miệng, An Tử Nhiên liền nói tiếp: “Tiểu thúc, sản nghiệp của Phó vương phủ đều là người đang xử lý, người đối với chuyện tình tương đối quen thuộc, cho nên muốn mời người đi một chuyến.”
Phó Dịch đem tấm thiếp mời bỏ lên trên bàn, “Loại tụ hội thương hội này năm ngoái ta cũng không có tham gia, năm nay cũng không cần đi?”
An Tử Nhiên lắc đầu, “Tụ hội thương hội mời người đều là phú thương có mặt mũi ở Quân Tử thành, trong đó có một phú thương họ Trịnh, tổ tiên bọn họ lấy chế tạo guồng dệt vải sinh sống, đây là một cơ hội tốt, vốn ta là nghĩ chính mình đi, thế nhưng không đúng dịp chính là, nông trường bên kia xảy ra chút chuyện, cần bọn ta tự mình xử lý, cho nên mới muốn thỉnh tiểu thúc đi thay.”
Phó Dịch đã biết chuyện hắn ở A Lý Hương trồng cây đay đực diện tích lớn, cũng biết công dục của cây đay đực.
Cây đay đực và sợi gai giống nhau có thể dệt thành bố, bởi vậy tại quá trình thành bố cũng cần đến guồng dệt vải, hơn nữa số lượng cũng sẽ không ít, thông thường vượt qua hai ba mươi cái guồng dệt vải chính là một mục hàng lớn, thông thường tác phường sợ nuốt không tiêu mục hàng lớn như vậy, hơn nữa đến sau này cũng tương đối phiền phức, bởi vậy phú thương họ Trịnh là một lực chọn tốt.
Người nhà Trịnh gia ở Quân Tử thành không tính là đại phú đại quý cái gì, sau lưng cũng không có chỗ dựa vững chắc, thế nhưng gia chủ Trịnh gia cũng là một người biết làm ăn.
Đại khái là nguyên nhân này, thương hội năm nay rốt cuộc gửi thiếp mời cho Trịnh gia, cho nên đây là lần đầu tiên Trịnh gia tham gia tụ hội thương hội, đối Trịnh gia mà nói, đây là một cơ hội khó có được có thể cùng những phú thương khác kết giao, gia chủ Trịnh gia nhất định sẽ đi.
Phó Dịch biết hắn không nói dối.
Bất quá làm cho ông cảm thấy bất ngờ là, nữ tử phảng phất đã sớm biết mình sữ gặp ánh mắt khác thường của mọi người, mi tâm chỉ là hơi nhíu một cái, lập tức trấn định đi đến trước mặt Trác lão.
Khoảng cách có chút ca, Phó Dịch nghe không được đoạn đối thoại của bọn họ, ngược lại có một lão trung niên muốn nịnh bợ ông thấy ông đang nhìn cô nương kia, liền to gan suy đoán ông có thể chưa từng thấy hoặc nghe nói qua cô nương đó, liền tự chủ trương lên tiếng.
“Phó tiên sinh còn chưa biết nàng là ai đi?”
Vốn tưởng rằng có thể nói xong không được ông đáp lại, Phó Dịch lại quay đầu, “Ngươi biết?”
Lão trung niên nhất thời có chút cảm giác thụ sủng nhược kinh, kích động một hồi mới trả lời, “Đương nhiên biết, Quân Tử thành sợ rằng không ai không biết nàng.”
“Nói một chút.”
“Nàng gọi Trịnh Quân Kỳ, là đương gia Trịnh gia, năng lực so với nam nhân còn xuất sắc hơn, cũng rất có quyết đoán và thủ đoạn, đáng tiếc lại là nữ nhân, chính thức tiếp nhận Trịnh gia là ba năm trước đây, khi đó gia chủ Trịnh gia vừa qua đời, đàn ông duy nhất trong nhà chỉ có hai tuổi, nàng dứt khoát chèo chống Trịnh gia, lợi dụng ba năm rốt cục cuối cùng cũng chen vào được thương hội.”
Thời điểm nghe được hai câu trước, trên mặt Phó Dịch đã không che dấu được vẻ kinh ngạc, “Ngươi nói Trịnh gia, đúng là Trịnh gia buôn bán guồng dệt vải?”
Lão trung niên gật đầu nói: “Chính là Trịnh gia.”
Phó Dịch đột nhiên có loại cảm giác số phận thật đúng là trêu cợt người.
Lão trung niên nghe ra ông đối với Trịnh gia có hứng thú, lập tức thao thao bất tuyệt hướng ông để lộ ra tin tức Trịnh gia, muốn dùng tin tức này giành được hảo cảm của ông.
Trịnh Quân Kỳ là một nữ tử kỳ ba, nếu như nàng là một nam nhân, sớm muộn gì sẽ trở thành một nhân vật oai phong một cỏi trong giới thương nghiệp, đáng tiếc sinh nhầm giới tính, người như vậy hết lần này đến lần khác lại là một nữ nhân, cho nên rõ ràng nàng có năng lực có thể giúp Trịnh gia làm nên nghiệp lớn hơn nữa, nhưng vẫn phải tốn ba năm.
Khinh thường nữ nhân, cảm thấy nữ nhân không nên xuất đầu lộ diện là ý nghĩ thâm căn đế cố của rất nhiều nam nhân, đối với loại người như Trịnh Quân Kỳ, bọn họ là xem thường, cho nên một ít thương nhân cùng Trịnh gia có ý lui đến liền bình thường làm khó dễ Trịnh Quân Kỳ, thậm chí cố ý nâng cao giá cả.
Trịnh Quân Kỳ vì vượt qua cửa ải khó khăn, càng bôn ba khắp nơi, dựa vào một lòng cứng cỏi không chịu thua, rốt cuộc thật được làm làm nên sự nghiệp.
Trải qua ba năm gian khổ, Trịnh Quân Kỳ chẳng biết dùng cách gì vào được mắt Trác lão, làm cho Trác lão đem một khoản làm ăn giao cho nàng, thậm chí còn cho nàng một thiếp mời tham gia tụ hội thương hội, sau khi sự tình truyền ra, có người nghĩ nàng chắc chắn sẽ không đến, không nghĩ đến nàng vẫn là xuất hiện.