Đại Địa Chủ
Chương 156 : Phong vân biến sắc
Ngày đăng: 17:03 18/04/20
Sự kiện phát sinh đến ngày thứ ba, lập tức có thần tử dâng thư buộc tội Bồ gia.
Trong tấu chương buộc tội lại không có đề cập đến nửa điểm chuyện thông dâm, ngược lại là nhằm vào các loại tội danh mấy năm nay Bồ gia thu hối lộ, kết bè kéo cánh.
Bất luận là một đại gia tộc nào, đặc biệt là danh môn vọng tộc như Bồ gia là không có khả năng chỗ nào cũng sạch sẽ, cho nên lần này Sùng Minh đế bày mưu đặt kế, tấu chương buộc tội Bồ gia thì có bốn năm tấm, Sùng Minh đế quyết tâm muốn chỉnh đốn Bồ gia, Trưởng Tôn Thành Đức cũng không dám ở trên đại điện cầu tình thay Bồ gia.
Sau cùng, phụ tử Bồ Tùng Vĩnh bị cách chức, Bồ Chấn Thành vốn chỉ là về nhà tĩnh dưỡng, kết quả này liền biến thành nghỉ vĩnh viễn.
Bất quá Bồ gia cũng là may mắn.
Giống loại tình huống này là phải xét nhà, thế nhưng Sùng Minh đế quyết định nhìn ở trên phân lượng Hoàng cô thả cho Bồ gia một con ngựa, chỉ là người nhà Bồ gia từ nay về sau không được tại triều làm quan.
Tuy rằng may mắn tránh khỏi vu nan (khó khăn), thế nhưng kết quả này vẫn là làm cho Bồ Chấn Thành một đêm bạc đầu, không được tại triều làm quan, Bồ gia sau này chỉ biết từ từ đi xuống dốc.
Mặc dù như thế, ông cũng không dám đem chuyện này nói cho cha già vẫn đã nhàn nhã tự tại ở bên ngoài, tuổi của cha già đã rất lớn, nếu như biết chuyện này, khó bảo toàn sẽ không xảy ra chuyện.
Ngày thứ năm, Bồ Tùng Vĩnh lần thứ hai chạy đến Võ vương phủ tìm Đại hoàng tử Phó Nguyên Võ thương lượng việc này, hắn ta thực không nghĩ đến, sự tình dĩ nhiên lại trở nên nghiêm trọng như vậy.
Hôm nay Bồ gia xuống dốc, nhà mẹ đẻ thê tử cũng quyết định cùng bọn họ phân rõ giới hạn, nhi tử duy nhất của hắn ta cũng không lại nhận thức người phụ thân này, hắn ta có thể cầu duy nhất cũng chỉ có đứa nữ tế.
“Bồ đại nhân, mời ngài trở về đi, Vương gia nói ngài ấy bộn bề nhiều việc, không rảnh gặp ngài.”
Quản gia của Võ vương phủ cũng không lâu lắm liền đi đến, Bồ Tùng Vĩnh mới vừa nghênh đón liền nghe được câu này, nhất thời toàn bộ bị dội lạnh thấu tim, khó có thể tin trợn to hai mắt.
Bồ gia xuống dốc, nhi tế dĩ nhiên qua sông đoạn cầu?
Nữ nhi của hắn ta nhưng vẫn là vương phi của y!
“Không được, ngày hôm nay ta nhất định phải nhìn thấy nhi tế, ta có chuyện rất quan trọng muốn cùng hắn thương lượng.” Bồ Tùng Vĩnh hét lớn một tiếng liền muốn xông vào.
Quản gia sớm đã đoán được sẽ là như thế này, lập tức lệnh cho hai người hạ nhân ngăn cản hắn ta, Bồ Tùng Vĩnh sống an nhàn sung sướng nhiều năm như vậy, căn bản không có giá trị vũ lực gì, đơn giản liền bị hai người hạ nhân ngăn cản.
“Bồ đại nhân, tiểu nhân chỉ là truyền đạt lại lời vương gia nói mà thôi, vẫn là mời ngài không cần làm khó tiểu nhân.”
Chỉ là Phó Nguyên Võ người này quả nhiên đủ kích động đủ tự phụ, vậy mà tự tay đem thông gia Bồ gia này đẩy ra ngoài, sau này sợ rằng không có mấy gia tộc nguyện ý phụ thuộc vào gã, tuy rằng phần thắng gã kế thừa ngôi vị hoàng đế lớn nhất, thế nhưng hiện tại chiếm ưu thế đã không phải là gã.
Bồ Tùng Vĩnh cũng không phải là một người rất thông minh, nhưng là phụ thân của lão Bồ Chấn Thành cũng như vậy.
Sau khi Bồ gia ngã, lão vẫn bị bệnh liệt giường, bất quá không có nghĩa là không để ý đến chuyện bên ngoài, Phó Nguyên Võ vô tình vô nghĩa lão cũng biết, không giận là không thể nào.
Bồ Chấn Thành không để cho Bồ Tùng Vĩnh lập tức đi thu thập bí mật của Phó Nguyên Võ, mà là dẫn theo lão đi tìm Phó Nguyên Thành, lấy điều kiện bí mật của Phó Nguyên Võ, để cho gã che chở bọn họ, bởi vì lấy thủ đoạn độc ác của Phó Nguyên Võ, gã ta nhất định sẽ phái người đến giết bọn ông diệt khẩu.
Phó Nguyên Thành sảng khoái đáp ứng.
Gã đã sớm chờ đợi hai cha con lão, cũng biết bọn họ nhất định sẽ tìm đến gã.
So với Phó Nguyên Dương tính cách táo bạo, âm tình bất định, tùy thời cũng có thể lật lọng, gã không thể nghi ngờ là lực chọn tốt hơn.
Trưởng Tôn Thành Đức rất nhanh thì biết được tin tức hai người đầu nhập vào Phó Nguyên Thành, lúc Phó Nguyên Võ đến liền đem người gọi vào thư phòng, đối mặt với ngoại tôn dễ kích động này, tể tướng đại nhân chỉ cảm thấy gã làm việc càng ngày càng hoang đường, lão biết là bởi vì Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử đang gây áp lực không nhỏ cho gã, nhưng vẫn là đối với gã càng ngày càng thất vọng.
“Ngươi biết ngươi sai ở chỗ nào không?”
Phó Nguyên Võ tâm cao khí ngạo mà nói rằng: “Ngoại công muốn nói ta không nên trở mặt với Bồ gia ở thời điểm Bồ gia sa sút phải không? Vậy ngài cứ yên tâm, Bồ gia đã không còn tác dụng gì, cho dù bọn họ đầu nhập vào Phó Nguyên Thành, vậy thì thế nào, bất quá là hai người tự cho là bắt được nhược điểm của ta, bí mật chân chính của ta cho đến bây giờ cũng chưa từng nói với bọn họ.”
Tự tin là chuyện tốt, ngược lại Trưởng tôn Thành Đức không có cảm thấy một tia vui mừng.
Bồ gia là sa sút, thế nhưng hai vị lão tổ tông kia của Bồ gia nhưng còn chưa có chết, hai lão đều là người trường thọ, chỉ là ẩn cư thế ngoại đào nguyên mà thôi, cho nên chỉ cần mẫu thân của Bồ Chấn Thành vị công chúa kia còn tại, Bồ gia muốn phục hưng cũng không khó.
Phó Nguyên Võ ngược lại không biết suy nghĩ trong lòng lão, chỉ cảm thấy ngoại công buồn lo vô cớ, không phải chỉ là một Bồ gia sa sút, chỉ bằng mấy người kia có thể hạ gã như thế nào? Thân phận của gã là trưởng tử tôn quý, nhi tử của hoàng hậu Đại Á, ngoại tôn của đứng đầu bách quân, thiếu một cái Bồ gia, chỉ cần gã lại thú mấy nữ nhi quan viên có thực lực trong triều, còn sợ không bù đắp được chút tổn thất này sao?
Phó Nguyên Võ vô cùng tự tin hoàn toàn không ngờ đến.
Ở một năm trước Bồ Tùng Vĩnh trong một lần ngẫu nhiên biết được một đại bí mật của gã, lúc đó nữ nhi của lão đã gả cho gã, lão không biết phải nói ra như nào, vì vậy sau khi thương lượng cùng phụ thân liền quyết định đem chuyện này chôn ở trong lòng, ngoại trừ hai phụ tử bọn họ, dù là thê nữ cũng không cho biết.
Bọn lão bây giờ đã không có cố kỵ, mà bí mật này trở thành chỗ dựa lớn nhất cho bọn họ lúc này.