Đại Địa Chủ

Chương 159 : Luyến ái

Ngày đăng: 17:03 18/04/20


“Chỗ nào?”



An Tử Nhiên không có trả lời bà ngay, trái lại nhìn về phía Phó Vô Thiên đang ở bên cạnh, “Vương gia, không bằng do ngươi tới nói cho bà ta biết đi.”



Phó Vô Thiên bị gọi đến tên không tỏ thái độ gì lộ ra một nụ cười thản nhiên, dung túng lại sủng ái nhìn hắn, trong ánh mắt mang theo ý cười nói: “Vương phi, ngươi thật là nghịch ngợm.”



Nghe thấy bọn họ tương hỗ cho nhau ở bên kia Phương Quân Bình cả người đều choáng váng.



Vương gia, vương phi?



Phó Vô Thiên này không phải là một thương nhân sao?



“Phương Nhị di nương, mảnh đất mà ngươi đang đứng hiện giờ, tên của nó chính là – Phó vương phủ, là Phó vương phủ độc nhất vô nhị ở Quân Tử thành.” Phó Vô Thiên vâng theo ý tứ của vương phi nói cho bà ta biết chân tướng.



Thanh âm hữu lực cây búa leng keng tựa như chuông lớn từng chữ từng chữ đập vào tim bà ta.



Phương Quân Bình trợn to hai mắt nhìn bọn họ.



Bà ta đến Quân Tử thành đã hơn nửa năm rồi, mặc dù vẫn luôn ở tại khu nam, nhưng là làm sao có thể chưa từng nghe qua danh hào Phó vương phủ, thời điểm lúc trước nam nhân trông coi bà cho phép bà đi dạo trên đường, bà ta thỉnh thoảng sẽ nghe thấy một số người đang bàn luận về Phó vương phủ.



Bất quá bà ta cũng không nghe nói qua chủ nhân Phó vương phủ là Phó Vô Thiên vương phi chính là An Tử Nhiên, thời điểm mọi người nói đến An Tử Nhiên không thể trực tiếp gọi tên của hắn, thông thường đều là Quận vương phi hoặc là vương phi của quận vương, bà ta cũng chưa từng đi hỏi thăm, hơn nữa người trông coi bà không cho phép bà tùy tiện tiếp cận người xa lạ, cho nên bà ta vẫn không biết chuyện này.



Về phần Phó Vô Thiên, mẫu nữ các này chưa bao giờ biết tên y là gì, An gia lúc trước sợ người vẫn luôn gọi y là cô gia.



Phương Quân Bình bỗng nhiên giật mình tỉnh lại, phẫn nộ trừng mắt hướng An Tử Nhiên rống to: “Tại sao ngươi có thể là Vương phi Phó vương phủ?”



“Vì sao ta không thể?” An Tử Nhiên ung dung hỏi ngược lại.




Mùa xuân sắp qua, mùa hè gần đến, khí trời bắt đầu thay đổi nhiệt độ.



Diễm phi đã hoài thai hơn hai tháng rưỡi ăn mặc một thân sa mỏng, mơ hồ có thể thấy được cái bụng có chút gồ, chỉ thấy ả lười biếng nằm ở trên ghế mây, một cái tay màu trắng lại cầm một viên mơ chua, hầu như có thể chua đến làm cho người khác ê ẩm răng, đối với ả mà nói lại như sơn trân hải vị.



Những quả mơ này đều là mơ cực phẩm Sùng Minh đế ban cho, mỗi một quả đều là trải qua tỉ mỉ lựa chọn, lúc đó có người liền nói ngay cả Hoàng quý phi chưa từng ăn mấy lần, mà ả lại mỗi ngày đều có thể ăn được.



Bởi vì có chút nguyên nhân, sau khi ả hoài thai Sùng Minh đế rất quý trọng ả, tuy rằng bận tâm đến long tử, trong khoảng thời gian ả mang thai này đều là trôi qua cùng phi tần khác, thế nhưng lão vẫn đều sang thăm nàng mỗi ngày, mặc dù chỉ là lưu lại chưa đến một canh giờ, cũng làm cho ả rất đắc ý.



“Nương nương, quốc sư đến.”



Thanh âm cung nữ từ bên ngoài điện truyền vào.



Tinh thần Diễm phi vốn có chút thờ ơ nhất thời có tinh thần, Sùng Minh đế không lưu lại ở Chiêu Tử cung cũng có chỗ tốt, chính là thời gian ả cùng quốc sư chung đụng càng lâu.



Diễm phi chưa từng nếm qua tư vị tình yêu, tuy rằng ả ép buộc chính mình phải thích Sùng Minh đế, thế nhưng mỗi lần đối mặt với gương mặt xấu xí Sùng Minh đế viết tràn đầy chữ dâm dục, ả liền buồn nôn.



Sau khi xảy ra quan hệ cùng Vi Thuận Khánh, dần dà, ả liền phát hiện kỳ thực quốc sư lớn lên cũng không tệ lắm, ngũ quan tuy rằng không anh tuấn, thế nhưng đường nét cứng rắn, rất có vị nam nhân, trái tim liền không tự chủ được rơi vào trên người của gã, cho nên hiện tại mỗi ngày ả đều mong đợi quốc sư đến nhất.



Cho dù bởi vì hoài thai không thể cùng gã làm tình, chỉ cần có thể nhìn thấy gã liền đủ hài lòng.



Diễm phi biết thứ tình cảm này rất nguy hiểm, bởi vì ả và Vi Thuận Khánh chỉ là hợp tác mà thôi, trong khoảng thời gian này cùng Vi Thuận Khánh hợp tác, ả ít nhiều cũng biết gã là hạng người gì, bây giờ ả cùng An Xảo Nga trước đây không giống nhau, ở trong hoàng cung cái thùng nhuộm lớn này mưa dầm thấm đất, ả đã thu hồi lại loại ý tưởng ngây thơ trước đây.



Hiện tại, ả chỉ hy vọng có thể cùng người trong lòng ở cùng một chỗ, ả liền thỏa mãn.



Vi Thuận Khánh vừa tiến vào liền thấy Diễm phi lộ ra biểu tình thẹn thùng, một bộ dáng dấp không yên lòng, nghiêm trong trong nháy mắt hiện lên một tia quỷ sắc.