Đại Địa Chủ

Chương 184 : Thuần đàn ông

Ngày đăng: 17:03 18/04/20


Tiểu Thanh nhìn dung mạo mỹ lệ trong gương, khóe miệng chậm rãi gợi lên độ cung quỷ dị.



Đúng lúc này, cửa phòng bị người dùng lực đẩy ra từ bên ngoài, cánh cửa đập vào vách tường lại bắn trở về, làm phòng khép hờ, một người nhanh chóng đi đến trước mặt nàng. Dưới ánh mắt kinh ngạc của Tiểu Thanh, người đó đột nhiên dùng sức tát nàng một cái, “chát” một tiếng, bàn tay năm ngón đỏ tươi khắc trên mặt Tiểu Thanh.



“Ngươi dám đánh ta?” Tiểu Thanh khó có thể tin bụm mặt má, ánh mắt dữ tợn nhìn Tiểu Hồng.



Tiểu Hồng hừ lạnh: “Ta sao không dám đánh ngươi, đánh chết tiện nhân ngươi, là ngươi cố ý xúi giục Kha Vũ đi tìm thiếu gia nói lí lẽ đúng không?”



Tiểu Thanh kinh ngạc một chút, trong ánh mắt đột nhiên dâng lên một tia vui mừng, “Chẳng lẽ Kha Vũ thật sự đi tìm bọn họ?”



“Quả nhiên là ngươi!” Tiểu Hồng vừa nghe là biết mình không đoán sai, giơ tay muốn tát thêm một cái, lại bị Tiểu Thanh bắt được cổ tay sau đó đẩy ra.



“Là ta thì thế nào, ai bảo Kha Vũ thành thật như vậy, ta chỉ tùy tùy tiện tiện oán giận một câu nàng liền tin là thật, chỉ có thể trách nàng ta quá xuẩn.” Tiểu Thanh không chút nào hối hận, lại đắc ý dào dạt, nàng biết Kha Vũ tâm địa quá mềm nên mới cố ý nói vậy với Kha Vũ.



Cơn giận của Tiểu Hồng tức khắc giâng lên. Kha Vũ tốt bụng giúp nàng, đã không cảm tạ thì thôi còn mắng nàng xuẩn, Tiểu Thanh vì cái gì trở nên hư như vậy? Tiểu Hồng cảm thấy tiếc hận thay Kha Vũ.



“Ngươi cho rằng ngươi xúi giục Kha Vũ đi tìm thiếu gia là có thể đạt được mục đích sao? Ta nói cho ngươi, đừng mộng tưởng hão huyền, tâm tư ác độc của ngươi thiếu gia đã sớm đoán được, không chỉ như thế, hắn còn biết những chuyện ngươi thường làm, nói ngươi là nữ nhân lả lơi ong bướm, hắn thậm chí nói An Bình sơn trang sẽ không cho loại người lòng mang ý xấu như ngươi ở lại.” Tiểu Hồng phi thường khoái trá thưởng thức vẻ mặt Tiểu Thanh từ kinh ngạc đến vặn vẹo, câu cuối cùng nàng chỉ hơi bóp méo một chút thôi.



“Không có khả năng!” Tiểu Thanh rống lên.



“Sao mà không có khả năng, chính tai ta nghe thấy, vì ngươi mà Kha Vũ đi tìm thiếu gia, nàng muốn Quản công tử xin lỗi, giờ thì hay rồi, ngươi thành công xúi giục Kha Vũ, nhưng thiếu gia lại chuẩn bị đuổi ngươi ra khỏi An Bình sơn trang.” Tiểu Hồng nở nụ cười.



Tiểu Thanh đột nhiên đứng lên, vẻ mặt dữ tợn nói: “Ta biết mà, nhất định là Kha Vũ, tiện nhân kia tỏ ra thuần lương vô hại, trên thực tế nội tâm ác độc đến cực điểm, nhất định là nàng ta nói xấu ta với thiếu gia.”



Nghe thấy thế, Tiểu Hồng tức khắc khí cực, “Ngươi quả thực hết thuốc chữa!” Nghĩ đến Kha Vũ lúc ấy không sợ sệt bảo vệ bằng hữu, nàng càng thấy không đáng, sao lại kết bạn với loại người này?!
“Thẩm quản gia, ngươi triệu tập tất cả hạ nhân tới tiền viện, nói có chuyện quan trọng phải thông báo.”



“Vâng, Vương phi.”



Tin này nhanh chóng thổi quét đến các góc ngách trong An Bình sơn trang, cảm thấy có đại sự, mọi người vừa chạy tới tiền viện vừa thảo luận, bọn họ trở thành hạ nhân trong An Bình sơn trang đã mấy tháng, chưa từng có chuyện như vậy.



Trong số họ, chỉ có một người sắc mặt rất khó coi. Người kia chính là Tiểu Thanh, hôm qua mới nghe An Tử Nhiên nói sẽ đuổi nàng ra khỏi An Bình sơn trang, nàng vẫn luôn lo lắng đề phòng, hôm nay lại có chuyện này, trong lòng tức khắc có dự cảm không tốt.



Thẩm quản gia hiệu suất rất cao, không đến nửa canh giờ, mọi người tập hợp xong. Một đám người đứng ở trong viện, tiếng bàn tán nhỏ vụn không ngừng vang lên, An Tử Nhiên xuất hiện, mọi người mới an tĩnh lại.



An Tử Nhiên đảo mắt qua đám người, nhân tế quan hệ như thế nào cơ hồ lập thấy rõ ràng. Quan hệ tốt thì tốp năm tốp ba đứng ở một chỗ, nhân duyên kém thì trực tiếp bị cô lập, tỷ như nha hoàn Tiểu Thanh. Từ khi cãi nhau với Kha Vũ, hai người liền không nói với nhau một câu, Kha Vũ nhân duyên không tồi nên không ít người an ủi nàng, khịt mũi coi khinh Tiểu Thanh.



Tiểu Thanh vì chuyện ngày hôm qua nên sợ bị An Tử Nhiên nhớ thương, trốn trong góc, cho rằng chỉ cần An Tử Nhiên không thấy nàng thì sẽ không có việc gì.



An Tử Nhiên đơn giản rõ ràng tóm tắt mục đích của hắn, “Mọi người làm việc ở An Bình sơn trang đã hai ba tháng, trong khoảng thời gian này, biểu hiện của mọi người ta đều xem trong mắt, ta là người thưởng phạt phân minh, chăm chỉ thành thật, ta sẽ không bạc đãi, nhưng nếu cả ngày không làm việc, nơi nơi nói xấu lại tâm tư bất chính, ta sẽ không lưu…”



Lời này không đặc chỉ, nhưng có mấy người lại theo bản năng nhìn Tiểu Thanh. Tâm tư bất chính còn không phải chỉ nàng ta.



Tiểu Thanh sắc mặt xanh mét.



An Tử Nhiên nói xong, Thẩm quản gia liền tiến lên, nhìn mọi người nói: “Phía dưới, gọi đến tên ai thì bước lên phía trước.” Nói xong, Thẩm quản gia mở ra quyển sách trong tay. “Phúc Lâm, Chu Đường… Kha Vũ, Tiểu Hồng…”



Người bị gọi tên ngay từ đầu còn có chút khẩn trương, nhưng theo số người bị gọi ngày càng nhiều, những người đó dần bình tĩnh lại, bởi vì bọn họ phát hiện, những người bị gọi ngày thường đều làm việc nghiêm túc, người không bị gọi ngược lại thấp thỏm bất an.