Đại Địa Chủ
Chương 185 : Ba người
Ngày đăng: 17:03 18/04/20
“Những người này toàn bộ được thăng lên thượng phó, mỗi tháng tiền công tăng 500 văn, về sau nếu biểu hiện tốt thì vẫn có thể tăng tiếp, hy vọng chư vị không ngừng cố gắng.” Đọc xong cái tên cuối cùng, Thẩm quản gia thông báo. Cách Phó Vương phủ phân chia hạ nhân ra thượng phó hạ phó để quản lý không tồi, tuy rằng đều là hạ nhân, nhưng bọn họ nên được khích lệ, làm cho bọn họ về sau làm việc càng thêm dụng tâm.
Lời này vừa nói ra, những người được gọi tên lập tức lộ vẻ kinh hỉ. Thượng phó hay hạ phó không quan trọng, bởi vì nhà giàu ở Xương Châu tương đối ít, không như Quân Tử Thành. Bọn họ để ý 500 văn tiền kia, với mức sinh hoạt ở Xương Châu, 500 văn tiền có thể mua rất nhiều đồ, cải thiện điều kiện sinh hoạt trong nhà.
Những người khác hâm mộ không thôi. Có người bắt đầu hối hận, sớm biết sẽ được tăng nhiều như vậy thì bọn họ lúc trước nên nỗ lực làm việc, hôm nay bọn họ cũng sẽ được đứng phía trước.
Đáng tiếc không có chữ ‘nếu’. Sau này, người lười biếng không làm việc có lẽ sẽ tích cực hơn chút, hơn nữa bọn họ cũng phát hiện một sự thật đáng sợ.
Đó chính là người được gọi tên đều làm việc tương đối nghiêm túc. Hạ nhân trong An Bình sơn trang không có trăm thì cũng có sáu bảy mười người, nhiều người như vậy, lại không phải tất cả đều làm việc một nơi, nhưng Thẩm quản gia vẫn có thể chuẩn xác gọi ra, còn biết những gì họ ngày thường hay làm, sự thật này làm cho bọn họ thực khiếp sợ.
Thẩm quản gia rất có thể vẫn luôn âm thầm quan sát bọn họ. Nghĩ vậy, sắc mặt của không ít người trở nên trắng bệch, mình có nỗ lực hay không thì tự mình biết.
Có thưởng thì cũng có phạt. Thẩm quản gia lại gọi tên một số người. Những người này đều bị phê bình nghiêm khắc, bọn họ không ai không phải là lười biếng không làm việc, hoặc là ném việc cho người khác.
“Ba tháng tiếp theo, nếu ai vẫn biểu hiện không tốt, An Bình sơn trang không dưỡng phế vật, người đó tự mình thu thập đồ đạc rồi đi.”
Mấy hạ nhân bị giáo huấn xấu hổ cúi đầu.
Trong một góc, Tiểu Thanh phát hiện Thẩm quản gia không gọi nàng, nàng cũng lười biếng không làm việc, nhưng nàng không cảm thấy may mắn, lại càng kinh hoảng hơn.
Thẩm quản gia lần thứ hai mở sách, “Ba người cuối cùng bước lên phía trước.”
Mọi người đều chú ý tới hai chữ ‘cuối cùng’.
“Trương Nhị, Lưu Thúy Miêu, Tiểu Thanh.”
Lần này chỉ có ba người, vừa nghe đến ba cái tên, những người khác liền bừng tỉnh, xem ra đây mới là vở kịch lớn chân chính, bởi vì ba người này khá nổi ở An Bình sơn trang, chẳng qua là xú danh, xú nhất là Tiểu Thanh, chuyện của nàng vừa mới lan truyền ở An Bình sơn trang.
Đúng lúc này, trong đám người có một người giơ tay. Trong không khí yên tĩnh, cánh tay này thực bắt mắt, hơn nữa người giơ tay đứng đầu nên rất nhiều người thấy được. Mọi người nhìn lại, không cấm lắc lắc đầu.
An Tử Nhiên cũng thấy Kha Vũ, đối với hành động của nàng, hắn một chút cũng không ngoài ý muốn.
“Kha Vũ, ngươi điên rồi.” Tiểu Hồng đứng bên cạnh vội vàng kéo xuống.
Kha Vũ lại cố chấp giơ lên, “Ta không điên, ta cực kỳ thanh tỉnh.”
Tiểu Hồng hận sắt không thành thép, “Ngày hôm qua Tiểu Thanh nói thế nào với ngươi, chẳng lẽ ngươi đã quên sao?” Mệt nàng vừa rồi còn tưởng Kha Vũ nhất không có khả năng sẽ nhấc tay.
Kha Vũ cúi đầu, “Ta biết, nhưng ta……”
“Ta không cần ngươi đồng tình!” Tiểu Thanh phẫn nộ cắt ngang, Kha Vũ đồng tình với nàng sẽ chỉ làm nàng cảm thấy sỉ nhục, nàng mới không tin tưởng Kha Vũ sẽ tốt bụng như vậy, không ai biết, người làm nàng đố kỵ nhất chính là Kha Vũ, mỗi khi thấy bộ dạng thiên chân của Kha Vũ, nàng đều có xúc động muốn huỷ hoại.
Tiểu Hồng nhìn nàng một cái, hừ lạnh nói: “Kha Vũ, ngươi xem đi, ta sớm nói Tiểu Thanh căn bản không đáng ngươi đồng tình, nàng ta sẽ không cảm kích, huống chi bằng sức của một mình ngươi căn bản không thay đổi được sự thật.”
Kha Vũ biết, nàng biết Tiểu Thanh sẽ không cao hứng, nàng chỉ làm theo lương tâm thúc giục mà thôi, nàng không muốn tương lai phải hối hận nên mặc kệ có bao nhiêu người, nàng đều sẽ giơ tay.
Thẩm quản gia được An Tử Nhiên ra dấu, đứng ra. “Nếu nhân số chưa đến một nửa, các ngươi đi thu thập đồ đạc, tiền công tháng này lĩnh ở phòng thu chi, có người sẽ kết toán cho các ngươi.”
Trương Nhị cùng Lưu Thúy Miêu vội vàng rời đi, ở chỗ này lâu thêm một giây cũng cảm thấy thực mất mặt. Tiểu Thanh oán hận nhìn mọi người, xoay người chạy đi.
Himeko: tui gặp khá nhiều truyện có nhân vật có tâm lý vặn vẹo. Khi họ gặp một tâm hồn thuần khiết, sự đối lập làm họ phải nhìn thẳng vào sự xấu xa đen tối trong tâm hồn mình. Suy nghĩ cực đoan làm họ có xúc động muốn kéo người kia vào bóng tối với mình, tìm cảm giác an ủi.
Lảm nhảm chút thôi chứ không có triết lý sâu xa gì đâu. Nv Tiểu Thanh làm tui nhớ đến những nv kiểu thế này, tâm huyết dâng trào nên viết vài dòng.)