Đại Địa Chủ
Chương 186 : Gặp trên đường
Ngày đăng: 17:03 18/04/20
Những người khác khi trở về cũng nghe nói chuyện trong sơn trang, mấy người đều không cảm thấy ngoài ý muốn, chuyện này An Tử Nhiên sớm đã nhắc tới. Bọn họ cũng nghe nói về Kha Vũ, chỉ có thể nghĩ đến hai chữ kỳ quặc, suy nghĩ của cô nương này quá ngây thơ rồi, nàng có thể sống đến bây giờ mà chưa bị lừa bán khẳng định là tổ tiên phù hộ.
Ngày hôm sau, cô nương thiên chân đến không thể tin được này lại chặn đường An Tử Nhiên ở trên hành lang.
An Tử Nhiên ngày thường đều ở bên Phó Vô Thiên, rất ít khi đi một mình, Kha Vũ vì giờ khắc này mà chờ từ buổi sáng tới giờ, công việc cũng không có tâm trí làm nên thỉnh Tiểu Hồng làm giúp, vất vả lắm mới có cơ hội, nàng sẽ không buông tha.
“Ngươi có việc?”
Dưới ánh mắt bình tĩnh của An Tử Nhiên, gương mặt Kha Vũ dần dần đỏ ửng. Đây là lần thứ hai nàng lấy hết can đảm xuất hiện trước mặt hắn. Kha Vũ là cô nương da mặt tương đối mỏng, chuyện thế này trước kia nàng khẳng định không làm được, nhưng nàng là người rất có nguyên tắc, đã làm sai thì phải sửa.
“Nô tì, nô tì tới xin lỗi.” Kha Vũ ngẩng đầu, kiên định đối thượng với tầm mắt của An Tử Nhiên.
An Tử Nhiên không nói gì.
Kha Vũ hít sâu một hơi, nói: “Chuyện của Tiểu Thanh lúc trước, là nô tì hiểu lầm, nô tì không nên nói như vậy về thiếu gia cùng Quản công tử, nô tì muốn xin lỗi về chuyện đó, thực xin lỗi.”
“Nói xong rồi?”
Kha Vũ do dự gật gật.
An Tử Nhiên không nói nữa, trực tiếp lướt qua người nàng chuẩn bị chuồn.
Kha Vũ ngạc nhiên, nàng cho rằng mình chân thành xin lỗi, hắn cũng nên nói một lời, ít nhất cũng nên nhận lời xin lỗi của nàng mới đúng? Nhưng hắn không nói gì, có vẻ như hắn không nhận, làm nàng trong lòng có chút không thoải mái, không chút suy nghĩ gọi lại.
“Chờ một chút.”
An Tử Nhiên lại dừng bước.
Kha Vũ ba bước chạy đến trước mặt hắn.
An Tử Nhiên có chút không kiên nhẫn nhăn mi, “Ngươi còn có chuyện gì?”
Kha Vũ lại không nhận thấy hắn không kiên nhẫn, quật cường nói: “Nô tì đã xin lỗi, nếu thiếu gia cảm thấy không đủ, nô tì có thể lại xin lỗi, đến khi thiếu gia vừa lòng mới thôi.”
Sắc mặt Kha Vũ thoáng chốc trắng bệch, bốn lượng bạc đối với nàng là một số tiền lớn, nàng căn bản không có nhiều bạc như vậy.
Người vây xem cũng cảm thấy nam nhân cố ý làm khó cô nương này, một quả trứng gà trân quý thế nào cũng không thể có giá những hai trăm văn tiền, hành vi này căn bản là giựt tiền, nhưng không ai đứng ra hỗ trợ, chỉ yên lặng nhìn, tỏ rõ sự lạnh nhạt của người Xương Châu.
“Ta, ta không có nhiều bạc như vậy…” Kha Vũ lắp bắp nói.
Nam nhân nheo lại đôi mắt vốn đã ti hí, ngữ khí không kiên nhẫn nói: “Hoặc là bồi thường bốn lượng bạc, hoặc là cùng ta đi gặp cố chủ, ngươi chỉ có thể chọn một.”
Kha Vũ nhăn mặt, gian nan lựa chọn.
Nam nhân lại không kiên nhẫn, “Ta thấy ngươi không lấy ra nổi bốn lượng bạc, vậy theo ta.” Nói xong liền bắt lấy cổ tay nàng muốn kéo nàng đi.
Kha Vũ đại kinh thất sắc.
“Chờ một chút.” An Tử Nhiên vẫn luôn yên lặng đứng nhìn rốt cuộc đi ra, tuy rằng hắn không biết Kha Vũ vì cái gì sẽ xuất hiện ở chỗ này, nhưng nàng là hạ nhân trong An Bình sơn trang, hắn không thể mặc kệ.
Nghe được thanh âm này, Kha Vũ quay đầu kinh ngạc nhìn hắn, “Thiếu gia?”
Sắc mặt nam nhân tức khắc biến đổi, ánh mắt bất thiện nhìn về phía An Tử Nhiên, hắn vừa rồi còn tưởng rằng là một người hay xen vào việc người khác, hai người này vậy mà biết nhau, nghĩ vậy, hắn lập tức nói: “Đây là chuyện của ta cùng nữ nhân này, dù ngươi là thiếu gia của nàng cũng không thể ngang ngược vô lý.”
An Tử Nhiên quét mắt nhìn trứng gà vỡ đầy đất, “Gà của ngươi là giống gì, dùng thứ trân quý gì để nuôi?”
Nam nhân cứng họng, hắn không trả lời được vì hắn căn bản không nuôi gà. Đây đều là trứng gà hắn mua, hai mươi quả trứng gà là hai cân, một cân chỉ 23, 24 văn tiền, nói dối là bởi vì hắn thấy Kha Vũ xinh đẹp nên nổi lên sắc tâm, muốn lừa nàng đến nơi hẻo lánh mà thôi.
Nam nhân do dự làm rất nhiều người bừng tỉnh, người này đang nói dối, muốn lừa gạt tiểu cô nương.
“Coi như ta xui xẻo, thật là đen đủi! Nam nhân thấy An Tử Nhiên không giống người thường, không dám tiếp tục, buông tay Kha Vũ rồi vội vàng chạy lấy người.
Đây là chột dạ! Những người khác đều đã nhìn ra, duy độc Kha Vũ không thấy, trong lòng còn đang nghĩ vị đại ca này thật tốt.
An Tử Nhiên vừa thấy vẻ mặt của nàng là biết nàng nghĩ cái gì, xoay người đi. Kha Vũ vội vàng đuổi theo.