Đại Địa Chủ
Chương 187 : Chuyện xưa
Ngày đăng: 17:03 18/04/20
“Thiếu gia, từ từ.” Bước đi của Kha Vũ hơi nhỏ, nàng quay đầu lại thì thấy An Tử Nhiên đã đi rồi liền vội vàng đuổi theo, nhưng An Tử Nhiên đi nhanh, nàng chạy vài bước cũng không đuổi kịp.
An Tử Nhiên phảng phất không nghe thấy, tốc độ như cũ không giảm. Kha Vũ thấy thế, cắn răng chạy nhanh hơn, khi nàng thở hổn hển bắt kịp, đây là lần thứ ba nàng ngăn An Tử Nhiên lại.
An Tử Nhiên hờ hững nhìn nàng.
Kha Vũ mới đầu không dám nhìn thẳng, cảm thấy tầm mắt của hắn mang cho nàng áp lực rất lớn, nhưng nghĩ hắn có thể sẽ hiểu lầm, liền cưỡng bách mình ngẩng đầu lên, lắp bắp giải thích: “Thiếu gia, nô tì không phải cố ý lười biếng… Nô tì nhờ Tiểu Hồng hỗ trợ, tuyệt đối không lơ là công việc, nô tì ra ngoài là…là muốn tìm thiếu gia…”
Từ lần thứ hai ngăn lại An Tử Nhiên, nàng rất khó tìm được cơ hội gặp hắn. Kha Vũ vài lần không gặp, hôm nay nghe nói hắn một mình ra ngoài, có thể giữa trưa mới trở về, nàng muốn nhân cơ hội này nói rõ với hắn.
Giờ nghỉ đến, nàng nói với Tiểu Hồng một tiếng rồi đi, vì vội vã tìm người, không cẩn thận đụng phải người khác, lúc này mới phát sinh chuyện vừa rồi, hôm nay nếu không phải thiếu gia ra mặt, nàng chỉ sợ sẽ thật sự phải đi cùng nam nhân kia.
Nghĩ đến việc phải đi theo một nam nhân xa lạ, Kha Vũ trong lòng vẫn thực sợ hãi, trong lòng càng thêm cảm kích với An Tử Nhiên.
An Tử Nhiên không đáp, Kha Vũ liền nói tiếp, “Lời thiếu gia nói ngày đó, nô tì đã suy nghĩ rất nhiều ngày. Thiếu gia nói rất đúng, nô tì có quyền xin lỗi, thiếu gia cũng có quyền tiếp thu hoặc không, nô tì biết mình ngẫu nhiên thực thiên chân, nhưng nô tì cam đoan nhất định sẽ sửa……”
“Ngươi cảm thấy nam nhân kia thế nào?” An Tử Nhiên đột nhiên mở miệng cắt ngang.
Kha Vũ sửng sốt một chút, không biết là bởi vì hắn đáp lại, hay là bởi vì vấn đề này, phản ứng lại mới châm chước nói: “Hắn là người tốt…” Nam nhân kia tuy thái độ không tốt lắm nhưng cuối cùng vẫn không bắt nàng bồi thường, cho nên nàng cảm thấy hẳn là người tốt.
“Nam nhân kia không hề nuôi gà, hắn mua trứng gà từ sạp hàng nào đó trên đường, không phải có gì trân quý cả, một quả nhiều nhất là hai ba văn tiền mà thôi, cho nên cái gọi là cố chủ căn bản là giả, hắn thấy ngươi xinh đẹp nên nổi lên tâm tư xấu xa, muốn lừa ngươi đến nơi vắng vẻ mà thôi, đến lúc đó, ngươi đã kêu trời không ứng kêu đất chẳng hay.” An Tử Nhiên chậm rãi nói, thanh âm không có một tia phập phồng.
Kha Vũ giật mình che miệng, trong ánh mắt toát ra một tia khó có thể tin.
Những người khác đều có nghi vấn, Việt Thất lại suy nghĩ một chút liền lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh.
“Nói như thế nào?”
Phó Vô Thiên không kiêng dè, nơi này vốn chỉ có năm người họ, bên ngoài còn có Thẩm quản gia, không cần lo có người nghe lén, liền giải thích: “Sáng nay Việt Thất thu được tin từ Quân Tử Thành, Vương phi hẳn còn nhớ Bồ gia.”
An Tử Nhiên gật gật đầu, “Đương nhiên nhớ rõ.” Vương Tình Lam yêu đương vụng trộm với Bồ Tùng Vĩnh, mấy tháng trước bị bại lộ, nghe nói Sùng Minh Đế ra lệnh cưỡng chế Bồ gia từ đây không được ở triều làm quan, chuyện này đã từng nháo đến ồn ào huyên náo.
“Bồ gia tuy bị xét nhà, nhưng họ vẫn còn chỗ dựa, chính là tổ mẫu của Bồ Tùng Vĩnh, chính là muội muội của Tiên Hoàng và tổ phụ. Tổ cô mẫu là nữ tử rất có chủ kiến, năm đó Bồ gia yếu thể, là tổ cô mẫu một tay đẩy Bồ gia lên thượng phong, tuy rằng hiện tại đã thoái ẩn nhưng uy nghiêm năm đó vẫn lưu lại trong tâm của rất nhiều người.”
An Tử Nhiên trầm ngâm nói: “Vương gia nói như vậy, vị tổ cô mẫu kia nghe nói Bồ gia xảy ra chuyện nên chạy về Quân Tử Thành?”
“Không sai, Hoàng Thượng sốt ruột diệt trừ một cánh tay của Đại hoàng tử, không cẩn thận quên mất tổ cô mẫu, xong việc mới nhớ tới, nhưng mọi chuyện đã như bát nước hắt ra ngoài, không thể thay đổi.”
“Phụ tử Bồ gia đầu phục Nhị hoàng tử. Họ hận Đại hoàng tử thấu xương, nhất định sẽ không bỏ qua, khẳng định sẽ nói chân tướng cho tổ cô mẫu. Hơn nữa, Hoàng Thượng hiện tại thiên vị Nhị hoàng tử, địa vị của Nhị hoàng tử như Mặt Trời ban trưa, Đại hoàng tử cùng Tam hoàng tử không thể không dốc toàn lực ứng phó. Thời khắc nước sôi lửa bỏng, bọn họ chỉ sợ sẽ không có tâm tư dư thừa đi chú ý những chuyện khác.” An Tử Nhiên êm tai nói rõ thế cục, trong mắt nổi lên một sắc thái kỳ dị, hắn đã biết ý Phó Vô Thiên, xác thật là cơ hội hiếm có. Ngoài ra, những phú thương bối cảnh hùng hậu ở Quân Tử Thành, tỷ như Trác gia, chỉ sợ cũng sẽ bị cuốn vào trận chiến đoạt vị.
Thiên thời, địa lợi, nhân hòa hết thảy đứng về phía bọn họ. Nếu không nắm bắt thì có lẽ sẽ là nuối tiếc lớn nhất đời này của hắn.
Quản Túc cùng Việt Thất kinh ngạc nhìn hắn. Họ cho rằng An Tử Nhiên chỉ hiểu kiếm tiền, lại không nghĩ hắn có thể xem thấu thế cục của Quân Tử Thành như vậy. Tuy rằng bọn họ cũng có thể nghĩ đến, nhưng An Tử Nhiên không phải người trong chốn quan trường. Vài câu đã nói ra thế cục trước mắt chứng minh hắn có tuệ căn ở phương diện này, nếu hắn làm quan, chỉ sợ sẽ trở thành con cáo già thứ hai.
Con cáo già thứ nhất đương nhiên là Trường Tôn Thành Đức.