Đại Địa Chủ

Chương 19 : Hôn ước

Ngày đăng: 17:00 18/04/20


An gia từ trước lúc hai huynh đệ An Thường Đức và An Thường Phú vẫn chưa ra ở riêng cũng coi là một thư hương thế gia. (Thế gia là gia đình quyền thế, thư hương là có tiếng văn chương; cả cụm có thể hiểu là gia đình theo nghiệp đọc sách có tiếng tăm)



An lão thái gia là một cử nhân, ở Đại Á, chỉ bằng danh hiệu này cũng đủ để ra làm quan, nhưng lão thái gia lại chọn hồi hương, không nhận một chức quan nào, mà thân phận cử nhân nhượng hắn tại An Viễn Huyền như cá gặp nước, ngay cả Huyện lệnh đều phải cho hắn vài phần mặt mũi.



Lão thái gia đối với hai nhi tử kỳ vọng rất lớn, hắn cho dù chỉ là một cái cử nhân, mà cả đời cũng chỉ phấn đấu được đến cử nhân, cho nên nguyện vọng cả đời của hắn là An gia có thể xuất hiện một cái tiến sĩ, đem kỳ vọng kí thác lên hai nhi tử, nhưng chỉ có An Thường Đức có một chút tài năng, còn An Thường Phú thì không phải người sinh ra để đọc sách.



Cho dù vậy An gia lúc đó tại An Viễn Huyền đã rất có danh tiếng.



An lão thái gia là một nhã sĩ có tiếng, hắn am hiểu nhất không phải ngâm thơ đối chữ mà là họa tranh, mỗi bức tranh đều rất có thần vận, người ta sẵn sàng trả giá cao để có được tranh của lão thái gia.



Bất quá An Lão thái gia lại là một người cố chấp, hắn luôn quan niệm vẽ tranh là một thú vui cao thượng, có thể nung đúc nên những tình cảm tốt đẹp, không thể dùng lợi ích để cân nhắc; mà cũng bởi vậy hắn trở nên nổi danh.



Thời điểm Đại thọ sáu mươi tuổi của An lão thái gia, hắn gặp được một du khách đến An Viễn Huyền.



Người đó tự xưng là một thương nhân, mang theo gia nhân muốn đến Quân Tử thành định cư, đó là đô thành của Đại Á, phi thường phồn hoa, là địa phương vô số thương nhân cùng văn nhân hướng tới.



Ban đầu An lão thái gia không quá thích đối phương, bởi vì hắn là một thương nhân, tuy không như nhiều văn nhân khác đặc biệt bài xích thương nhân, nhưng hắn cũng không thích cùng thương nhân thân cận, đặc biệt là trong tình huống tiểu nhi tử rất có hứng thú với kinh thương.



Bất quá sau khi đối phương lộ ra một tay bản lĩnh văn chương, An lão thái gia liền nhìn hắn với cặp mắt khác xưa.



Hai người nhanh chóng trở thành tri kỉ, do tuổi tác không chênh lệch nhiều, có nhiều đề tài chung, cuối cùng kết bái làm huynh đệ, đối phương rất có hứng thú với tranh của lão thái gia, lão thái gia liền tặng hắn vài bức, đều là những tác phẩm tâm đắc của hắn.



Biết đó đều là tâm huyết của lão thái gia, đối phương đem nửa khối ngọc bội tặng hắn.



Ngọc bội là bảo vật gia truyền, nghe nói là để dành cho con dâu tương lai, phi thường quý giá, An lão thái gia biết được thì nhất định không chịu nhận, hắn cảm thấy tranh của mình không so được với ngọc bội quý giá, kết quả đối phương (trong qt là lão thái gia đọc không được thuận lắm nên sửa lại) lại nói đây là tín vật, lưu lại cho con dâu tương lai.



Nhân duyên hai nhà cứ thế quyết định.




Thi Đình



Giải nguyên



Hội nguyên



Đình nguyên



Hương cống



Sinh đồ



Thái học sinh



Phó bảng



Trạng nguyên



Bảng nhãn



Thám hoa



Hoàng giáp



Đồng tiến sĩ xuất thân