Đại Địa Chủ

Chương 20 : Vào kinh

Ngày đăng: 17:00 18/04/20


Bảy ngày sau, An Thường Đức mang theo một thân phong trần mệt mỏi chạy về An Viễn Huyền.



Đi từ Vĩnh Châu về An Viễn Huyền cũng mất tới hai ngày cưỡi ngựa.



Bất quá gia đình An Thường Đức cũng không phải loại khá giả gì, đặc biệt là sau khi An Thường Phú qua đời, lúc trước họ còn có thể mặt dày mày dạn đến tìm An Thường Phú đòi ngân lượng, còn hiện tại, họ đã hai tháng không có ngân lượng, muốn một con ngựa chạy nhanh cũng không được, cuối cùng phải đi nhờ những thương đội tới Vĩnh Châu phủ hoặc thuận đường qua đó.



Tốc độ của thương đội tương đối chậm, tốn nhiều thời gian hơn là vợ chồng An Thường Đức dự tính.



Trở về cùng An Thường Đức còn có thân tín của Giang Tri phủ, hắn gọi là Tiền Hữu Hảo, bộ dạng bình thường, ánh mắt lại có vẻ khôn khéo, Giang Trung Đình đem việc đối phó với An gia giao toàn bộ cho hắn.



Buổi chiều, An Thường Đức cùng Tiền Hữu Hảo đến Huyện nha tìm Trương Huyện lệnh.



Trương Huyện lệnh vừa nghe An Thường Đức mang theo tâm phúc của Tri phủ Vĩnh Châu lập tức đi gặp, vừa nghe xong ý đồ của họ, trong lòng sớm đã đoán được mà nói cho họ một chuyện.



“Thường Đức huynh đệ, Tiền đại nhân, hai người xin hãy đợi đã.”



An Thường Đức cho rằng hắn lại từ chối, lần trước cũng vậy, nhưng mà lần này hắn đã nắm chắc mọi việc trong tay, liền cả giận nói:”Trương Huyện lệnh, ta biết ngươi sợ rước họa vào thân, nhưng hiện giờ chúng ta có Tri phủ đại nhân làm chỗ dựa, ngươi còn gì phải sợ, chẳng nhẽ ngươi còn không để Tri phủ đại nhân vào mắt?”



Trương Huyện lệnh nghe được lời này là biết hắn đang uy hiếp mình, sợ Tiền Hữu Hảo hiểu lầm, vội giải thích:”Thường Đức huynh đệ, ngươi hiểu lầm bản Huyện lệnh rồi, ý của ta là ngày hôm qua An thiếu đông gia đã rời khỏi An Viễn Huyền, các ngươi quả thật là đã đến chậm.”



“Ngươi nói cái gì? Hắn thật sự rời khỏi An Viễn Huyền?”



An Thường Đức còn chưa kịp kinh ngạc, Tiền Hữu Hảo đã lạnh mặt.



Trương Huyện lệnh cười làm lành nói:”Là thật, chiều hôm qua vừa rời đi, thời điểm người của ta thu được tin tức, hắn đã mang người rời khỏi An Viễn Huyền, nghe nói, hắn đem cả tử nữ của Đại phòng An Thường Phú theo, còn có vài nha hoàn và hạ nhân, quản gia thì ở lại An Viễn Huyền, bất quá hắn cũng chỉ là cái tiểu nhân vật.”



Tiền Hữu Hảo trầm mặt, kế hoạch của họ chủ yếu nhằm vào An Tử Nhiên, hắn vừa đi, kế hoạch thực thi không được, Tam phòng di thái của An Thường Phú không có thực quyền, bắt các nàng cũng chẳng làm nên chuyện gì, trong người An Tử Nhiên mang theo chắc cũng không ít ngân lượng, về phần quản gia kia, chỉ là cái hạ nhân không đáng nói.
An Vu Chi lập tức cầm trên tay tách trà, độ nóng truyền vào lòng bàn tay, kỳ lạ là, nàng cảm thấy bình tĩnh trở lại, cúi đầu uống một ngụm, trà qua cổ họng ấm áp:”Ca ca, người nói đi.”



An Tử Nhiên lên tiếng:”Trước đây muội luôn ở trong hậu viện, không biết tình hình hiện tại của An gia, ta cho muội biết, An gia hiện đang gặp phải một hồi đại nạn, địch nhân thế lực rất cường đại, nếu không xử lý tốt, An gia sẽ lọt vào tay ngoại nhân, đến lúc đó tất cả sẽ ra đứng đường, ta thậm chí sẽ phải ngồi tù …”



An Vu Chi khó có thể tin trừng lớn mắt, nàng chưa từng biết, nương từ nhỏ dậy nàng, nữ nhân chỉ cần quản lý tốt bản thân là được, nam nhân làm chủ bên ngoài, nữ nhân làm chủ hậu viện, nữ nhân không được can thiệp váo chuyện của nam nhân, vì vậy nàng chưa từng chủ động hỏi thăm cái gì.



“Ca ca, vì điều gì người lại nói với ta những chuyện này?” An Vu Chi cúi đầu, hai tay đặt trên đùi gắt gao nắm chặt khăn tay, đầu ngón tay vì dùng sức mà hơi đỏ lên.



An Tử Nhiên rót cho mình một chén trà, uống xong mới lên tiếng:”Bởi vì việc chúng ta đi kinh thành có liên quan đến muội, hai ngày trước, Tô quản gia nói cho ta, gia gia đã từng giúp muội định một hôn sự, đối phương có thể là người kinh thành, chúng ta váo kinh lần này là để tìm họ, làm họ thực hiện hôn ước thú muội, đây là tín vật đối phương lưu lại năm đó.” Nói xong hắn xuất ra nửa khối ngọc bội đưa cho nàng.



An Vu Chi không nhận ngọc bội, mà lăng lăng nhìn hắn.



An Tử Nhiên có thể lý giải tâm tình của nàng hiện tại, đột nhiên biết mình đã có hôn ước, hơn nữa đối phương là cái dạng gì cũng không biết, nếu là ở thế kỷ hai mươi mốt, nữ hài tử đã phản kháng, thậm chí có khả năng còn trốn nhà đi.



An Vu Chi trên mặt một mảnh thẹn thùng, có chút sợ hãi nhỏ giọng lên tiếng:”Ca ca, người kia là người như thế nào?”



An Tử Nhiên ngoài ý muốn nhìn vệt đỏ trên mặt nàng, đã tiếp nhận rồi ư? Có lẽ hắn đã nghĩ nhiều rồi, nữ nhân thời đại phong kiến bị tam tòng tứ đức đầu độc lợi hại, các nàng chỉ biết thuận theo, sẽ không phản kháng.



“Ta cũng không biết, chờ khi vào kinh, chúng ta sẽ đi tìm hắn.”



An Vu Chi gật đầu:”Tất cả đều nghe ca ca quyết định.”



Sau nửa canh giờ, đoàn xe lại tiếp tục xuất phát, cả đoạn đường bình an vô sự, An tiểu đệ cũng không khóc nháo, An Tử Nhiên ngẫu nhiên nhìn hắn, đều là bộ dạng hớn hở cười to, con mắt đen láy như trái nho càng ngày càng sáng, đoàn xe rốt cuộc sau một ngày đã tới Quân Tử thành.



Không khí ồn ào náo nhiệt khắp nơi, là thủ đô của Đại Á, so với sự náo nhiệt này của Quan Tử thành thì An Viễn Huyền chỉ là một thị trấn nhỏ không thể sánh được, trừ bỏ An Tử Nhiên, những người khác đều trợn trừng mắt, biểu tình vừa kinh ngạc vừa hưng phấn.