Đại Địa Chủ

Chương 194 : Chiến sự bùng nổ

Ngày đăng: 17:04 18/04/20


Sùng Minh năm thứ 28, cuối tháng 12



Trong những ngày vốn nên vui mừng này, biên quan lại bạo phát đại chiến. Quân đội Dung Quốc suất lĩnh mấy chục vạn đại quân tập kích biên quan Đại Á, quân đội trấn thủ biên quan trở tay không kịp, tin báo liên tục được gửi về, tử thương không ít.



Sùng Minh Đế giận dữ. Vì tướng lãnh trấn thủ biên quan là Úc gia nên Tam hoàng tử cũng bị liên lụy, bị Sùng Minh Đế giận mắng vài câu trước mặt văn võ bá quan, bao gồm cả phụ tử Úc Chính.



Vốn dĩ tình thế đã bất lợi với họ, nếu thật sự không vãn hồi, sau này cuộc chiến đoạt vị sẽ càng gian nan, vì thế Tam hoàng tử chủ động xin đi biên quan giết giặc. Bản thân hắn thích giết chóc, nhưng đây là lần đầu tiên hắn xuất chinh nên đi theo còn có Úc Bá Phi. Biên quan chiến sự căng thẳng, Tam hoàng tử liền quốc yến cũng không tham gia đã mang theo hai mươi vạn đại quân cùng rất nhiều lương thảo mênh mông xuất phát.



An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên trở về trùng hợp gặp được đội quân này, Tam hoàng tử mặc áo giáp đỏ cưỡi ngựa chạy vội qua, gót sắt làm tro bụi tung bay.



“Vương gia, Tam hoàng tử có thể đánh thắng quân đội Dung Quốc sao?” An Tử Nhiên buông bức màn, nhìn về phía Phó Vô Thiên lười nhác dựa vào vách xe, tuy nói Địch Giải Dương của Dung Quốc hẳn là nhân vật lợi hại, nhưng Tam hoàng tử thoạt nhìn cũng không đơn giản, đặc biệt là chưa ai được kiến thức bản lĩnh của hắn, càng thêm không đoán được?



Phó Vô Thiên mở mắt, đột nhiên cười nhạo một tiếng, “Phó Nguyên Dương sống trong nhung lụa nhiều năm, khi đến biên quan, nan đề thứ nhất hắn gặp phải đó là thích ứng với hoàn cảnh, còn bản lĩnh đánh giặc …… A, không phải ai cũng có thiên phú, nếu không Úc Bá Phi vì sao phải đi cùng?”



An Tử Nhiên hiểu rõ gật gật đầu, “Nhưng họ rời đi, triều đình chẳng phải chỉ còn Đại hoàng tử cùng Nhị hoàng tử tranh chấp sao, Tam hoàng tử sẽ không sợ khi hắn trở về thì kết cục đã trần ai lạc định sao?”



“Hoàng Thượng không thoái vị sớm như vậy.” Phó Vô Thiên nói một câu ý vị sâu xa.



An Tử Nhiên không hỏi lại.


“Về bông, hai đứa có tính toán mở rộng diện tích gieo trồng không?”



An Tử Nhiên không nghĩ hắn sẽ nhắc tới chuyện này, trước khi trở về hắn cũng đã thương lượng với Phó Vô Thiên. Vải bông là vải dệt kiểu mới, thị trường ở Đại Á tựa như khối bọt biển cực lớn, dù rót vào bao nhiêu nước thì trong thời gian ngắn cũng không thể lập tức bão hòa.



“Con tính đưa hạt giống bông tới Xương Châu, để bá tánh ở Xương Châu cũng trồng bông, rồi lại thu mua từ tay họ.”



Xương Châu tuy gặp thiên tai, nhưng trải qua phục hồi, tình huống đã tốt lên rất nhiều, Sùng Minh năm thứ 28 không có thiên tai bùng nổ, thuỷ lợi cũng được bảo đảm, tuy hoàn cảnh khí hậu không tốt bằng A Lí Hương nhưng cũng có nơi thích hợp để trồng bông.



Đương nhiên, quyết định này thế tất sẽ làm cây bông lộ tẩy. An Tử Nhiên tuy muốn độc chiếm thị trường vải bông nhưng hắn cũng biết không thể lâu dài, huống chi hắn đã có phương pháp ứng đối, hơn nữa dù người khác muốn noi theo thì cũng phải hơn một năm sau mới có thể thực hiện, hắn còn có gần hai năm.



Hai người trở về ngày thứ sáu, quốc yến vẫn được cử hành đúng hạn.



Quốc yến năm nay không náo nhiệt như năm trước. Thái Hoàng Thái Hậu chỉ lộ mặt liền hồi Từ Minh cung luôn. Từ khi tiệc mừng thọ xảy ra chuyện như vậy, lão nhân gia thường xuyên ăn chay niệm Phật, ngẫu nhiên ở Phật đường cả ngày, Sùng Minh Đế cùng Hoàng Hậu đi thăm cũng không gặp.



Tính chất của quốc yến năm nay cũng thay đổi. Đại hoàng tử thật vất vả lộ mặt bị phái của Nhị hoàng tử chế nhạo đến sắc mặt xanh hồng luân phiên. Nếu là trước kia, hắn khẳng định đã sớm nổi bão, lúc này hắn lại nhịn xuống, vì giải trừ cấm túc trước hạn, hắn không thể không ở trước mặt phụ hoàng biểu hiện tốt một chút.



An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên không được chú ý như năm trước, vì thế hai người lặng lẽ ra ngoài rồi đến Từ Minh cung gặp Thái Hoàng Thái Hậu. Thái Hoàng Thái Hậu chỉ không muốn thấy những người khác, hai người họ đến thăm nàng lại rất cao hứng, hàn huyên gần nửa canh giờ mới lưu luyến không rời đi nghỉ ngơi.



Hai người chuẩn bị hồi vương phủ, lại có người chặn đường họ.