Đại Địa Chủ

Chương 195 : Hứa hẹn

Ngày đăng: 17:04 18/04/20


Thành vương phủ



An Tử Nhiên nhìn Phó Nguyên Thành mang khí phách hăng hái, thay đổi không thể nói không lớn. Hiện giờ phái của Đại hoàng tử cùng Tam hoàng tử lần lượt xảy ra chuyện, nếu không có gì ngoài ý muốn, hắn sẽ là người thừa kế ngôi vị hoàng đế, nghe nói Triệu gia tuy không cam lòng nhưng cũng đã thu liễm tâm tư.



Nếu là loạn thế, hoàng tử soán ngôi của hôn quân như Sùng Minh Đế sẽ càng thêm danh chính ngôn thuận, đáng tiếc hiện tại là ngày tháng an ổn thái bình, cho nên dù không thích phụ hoàng nhưng họ cũng phải cưỡng bách bản thân đi lấy lòng hắn.



“Nhị hoàng tử mời chúng ta đi theo có chuyện gì?” Phó Vô Thiên không chút để ý nói, lập tức nhận được tầm mắt của Phó Nguyên Thành.



Phó Nguyên Thành nhìn về phía Phó Vô Thiên. Kỳ thật hắn rất hâm mộ Vô Thiên đường đệ, sống tự do tự tại, tiêu sái vạn phần, không thích là không thích, thậm chí không cần để ý sắc mặt phụ hoàng; không giống hắn, phải cẩn thận từng li, thận trọng từng bước. Nhưng hắn tin tưởng, hắn sẽ thoát khỏi tình cảnh này nhanh thôi, bước lên bảo tọa dưới một người trên vạn người, nhưng trước đó lại có một tiền đề.



Nghĩ vậy, Phó Nguyên Thành nhẹ giọng cười, nhìn thẳng Phó Vô Thiên, đi thẳng vào vấn đề: “Vô Thiên, chúng ta người sáng mắt không nói tiếng lóng, lần này tìm đệ lại đây, chủ yếu là muốn thỉnh đệ giúp một chút.”



An Tử Nhiên còn tưởng hắn ít nhất sẽ dẫn dắt một chút, tuy không nói rõ nhưng họ nhiều ít có thể đoán được có liên quan tới cái gì, quả nhiên không hổ là đường huynh đường đệ, một đám đều gọn gàng dứt khoát?



“Giúp cái gì?” Phó Vô Thiên thần sắc bình tĩnh.



Phó Nguyên Thành híp híp mắt, biết ngay không thể từ trên mặt hắn nhìn ra cái gì, nếu Phó Vô Thiên dễ nhìn thấu như vậy, phụ hoàng cũng sẽ không mười mấy năm qua không làm gì được hắn.


“Ngô……” Không có bôi trơn, đại khái là đã quen tiếp nhận kích cỡ này, An Tử Nhiên không cảm thấy đau đớn, ngoài lúc đầu có chút dị, khi hoàn toàn tiến vào, hắn lại có cảm giác được lấp đầy.



Bởi vì tư thế, mỗi lần thọc vào rút ra không cuồng mãnh như trước, có cảm giác mưa phùn kéo dài. An Tử Nhiên nhịn một hồi, còn tưởng Phó Vô Thiên sẽ mau chóng lộ nguyên hình, kết quả vẫn là tư thế ấy, lực đạo ấy. Hắn lại không chịu được, chống cơ thể ngồi lên, trừng mắt Phó Vô Thiên.



“Ngài rốt cuộc được chưa?”



Phó Vô Thiên lớn tiếng cười rộ lên, giang tay giang chân hình chữ ‘đại’, giữa chân nhất trụ kình thiên phi thường khả quan, “Bổn vương được chưa, Vương phi có thể thử một lần.”



An Tử Nhiên tuy biết Phó Vô Thiên nhặt được tiện nghi, nhưng dục vọng đã bị khơi dậy, dứt khoát bất chấp tất cả ngồi lên. Đây là lần đầu tiên hắn chủ động. Phó Vô Thiên nhìn Vương phi của hắn chủ động nuốt tiểu đệ của hắn vào, yết hầu đột nhiên bốc cháy lên ngọn lửa, có thể phun ra bất cứ lúc nào, nhưng khó có khi Vương phi chủ động, hắn vẫn đè nén dục vọng xuống.



An Tử Nhiên ngồi lên nhưng không nhúc nhích, hắn nhìn Phó Vô Thiên nói: “Vương gia còn chưa trả lời vấn đề của ta.”



Phó Vô Thiên biết ngay Vương phi của hắn không ngoan ngoãn như vậy mà, nghĩ nghĩ vẫn quyết định không chọc hắn, “Bổn vương không có ý kiến. Nếu Phó Nguyên Thành có bản lĩnh thì chờ đến đó lại nói, trước mắt ai thua ai thắng còn chưa chắc đâu.” Một thân cây thắt cổ chết cũng không phải tác phong của hắn.



An Tử Nhiên còn vừa lòng với đáp án này, vì thế Phó Vô Thiên có ngon ngọt ăn.



Một đêm, hai người chiến đến vui sướng tràn trề.