Đại Địa Chủ
Chương 224 : Thu mua
Ngày đăng: 17:04 18/04/20
Nói đến Phó Nguyên Thành, Phó Nguyên Phàm cảm thấy từ khi phụ hoàng ốm đau trên giường, hắn trở nên ngày càng không thể nói lý. Tuy rằng hiện tại triều đình cơ hồ đã thành vật trong túi của hắn, nhưng ít nhất còn chưa chính thức ngồi lên vị trí kia, Phó Nguyên Thành căn bản không có quyền lợi quản hắn đi nơi nào.
Phó Nguyên Phàm nghĩ đến liền phiền, nhưng cấm vệ đều tuân lệnh Phó Nguyên Thành.
Úc Bá Phi mang binh xuất chin, Phó thống lĩnh Cung Vân tạm thời thay thế vị trí của hắn quản lý cấm vệ quân trong hoàng thành, quyền lợi không thể nói không lớn. Nhưng không được bao lâu, Phó Nguyên Thành lấy lý do Cung Vân một mình có thể không đủ khả năng quản lý nên xếp vào một người lại một người.
Tướng lãnh trẻ kia là người của Phó Nguyên Thành, đương nhiên sẽ không nghe theo Cung Vân, đôi khi còn làm trái. Không có Úc gia, Cung Vân cho dù là Thống lĩnh cấm vệ quân lâm thời nhưng cũng bắt đầu trở nên chật vật, người của Phó Nguyên Thành trong tối ngoài sáng đều xa lánh hắn.
Đến một tháng trước, quan hệ của họ đột nhiên tốt lên. Có người nói tướng lãnh trẻ kia đã tìm Cung Vân, không biết nói gì đó, rồi hiện tượng xa lánh không xuất hiện nữa.
Lúc ấy Phó Nguyên Phàm chưa biết những việc này. Đến mấy ngày khi hắn muốn xuất cung lại bị cản, lúc ấy người dẫn đầu là Cung Vân, chính hắn nói Phó Nguyên Thành hạ lệnh không cho hắn xuất cung, hắn nghi ngờ Cung Vân nguyên đứng về phe Phó Nguyên Dương rất có thể bị thu mua. Hỏi thăm mới biết, hai tháng trước, người của Phó Nguyên Thành bắt đầu thường xuyên với Cung Vân, không biết họ hứa hẹn cái gì, Cung Vân tựa hồ thỏa hiệp.
Nghĩ vậy, Phó Nguyên Phàm lập tức kéo An Tử Nhiên đến một góc, thật cẩn thận nhìn bốn phía một lượt mới hạ giọng nói: “Đường phu, ta cảm thấy Cung Vân nhất định là bị thu mua, Úc gia khả năng sắp đổ, đến lúc đó Đại Á sẽ thật sự sẽ biến thành của Phó Nguyên Thành.”
“Ngươi không thích hắn làm hoàng đế?” An Tử Nhiên nhìn chằm chằm hắn hỏi.
Phó Nguyên Phàm nhỏ giọng nói: “Thẳng thắn mà nói, với tài năng của Phó Nguyên Thành thì hắn xác thật thích hợp làm hoàng đế nhất. Nhưng ta cảm thấy dã tâm của hắn rất lớn, thời khắc đều tính kế cái gì, hơn nữa có điểm vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn. Tuy ta không có bản lĩnh, nhưng ta biết người tâm thuật bất chính tuyệt đối không thích hợp làm hoàng đế. Bỏ qua một bên năng lực của hắn, ta xác thật không quá thích hắn.”
An Tử Nhiên đột nhiên hỏi: “Vậy ngươi có muốn làm hoàng đế?”
Phó Nguyên Phàm hoảng sợ, hoảng loạn nhìn nhìn bốn phía, phát hiện không có người nghe lén mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vàng báo: “Đường phu, lời này không thể tùy tiện nói bậy, nếu như bị người của Phó Nguyên Thành nghe được, ta nhất định phải chết.”
Một hoàng tử có ý đồ với ngôi vị hoàng đế, Phó Nguyên Thành tuyệt đối sẽ không bỏ qua, khi hắn chưa thành niên đã hiểu điều này, cho nên vẫn luôn biểu hiện không hề có hứng thú với ngôi vị hoàng đế, cũng chưa từng chủ động nhắc tới tham chính linh tinh, ngay cả yêu thích cũng tận lực tránh các loại thư tịch lý luận trị quốc, cơ bản đều chỉ xem thơ từ ca phú.
“Ngươi cũng quá trông gà hoá cuốc đi?” An Tử Nhiên không để bụng.
Phó Nguyên Thành cũng hơi nhíu mi, trước mặt Phó Vô Thiên, hắn không thể lấy cớ đối phó với Phó Nguyên Phàm, tuy rằng hắn hiện tại phần thắng rất lớn, nhưng Phó Vương phủ vẫn là tai hoạ ngầm, nếu không thể hoàn toàn mượn sức Phó Vương phủ, hắn sẽ không thể yên tâm, trước mắt mà nói, hắn chưa muốn tuyệt giao quan hệ với Phó Vương phủ.
“Nếu Lục đệ muốn đến Phó Vương phủ, vậy cứ đi thôi. Nhưng nhớ đừng đi lâu, mẫu phi sẽ nhớ đệ, đệ cũng biết nàng trước nay không hy vọng đệ xuất cung lâu, ta sẽ phái người đi báo cho nàng, không cần lo lắng.”
Phó Nguyên Phàm nhíu mi, “Đệ biết.” Vốn định tự mình tìm người đi báo, nhưng ngẫm lại Phó Nguyên Thành hiện tại không có khả năng làm gì mẫu phi, hắn liền không nói nữa.
Ba người nhanh chóng biến khỏi tầm mắt Phó Nguyên Thành.
“Vương gia, để họ tiếp xúc có ổn không?” Tâm phúc khi không còn thấy họ mới mở miệng, hắn nhìn ra được Vương gia không muốn Lục hoàng tử tiếp cận Phó Vương phủ, nếu không cũng sẽ không hạn chế tự do của hắn.
Phó Nguyên Thành hừ nhẹ một tiếng, “Không cho Phó Nguyên Phàm đi cùng, Phó Vô Thiên sẽ hoài nghi bổn vương không thiệt tình thành ý hợp tác. Nếu hắn hợp tác với Phó Nguyên Dương, bổn vương sẽ gặp phải phiền toái lớn, ngươi nói bổn vương sẽ cho tự tìm phiền toái sao?”
Tâm phúc lập tức nói: “Chẳng lẽ cứ mặc kệ họ lui tới?”
“Kế tiếp phỏng chừng không có biện pháp hạn chế Phó Nguyên Phàm, tìm người nhìn chằm chằm khẩn, mỗi ngày báo cáo hành tung của họ, không bỏ qua bất kì điểm khả nghi nào.”
“Vâng, Vương gia.”
Phó Nguyên Phàm tiếp tục phun nước đắng với Phó Vô Thiên như với An Tử Nhiên, mục đích là muốn họ đáp ứng về sau để hắn thường thường đến Phó Vương phủ chơi. Hôm nay hắn đã nhìn ra, Phó Nguyên Thành quả nhiên không muốn trở mặt với đường ca, cho nên mới lùi bước.
Vì thuyết phục Phó Vô Thiên cùng An Tử Nhiên, hắn nỗ lực biểu hiển ra thanh âm và tình cảm phong phú, kém chút nữa là xướng tuồng, cuối cùng bị Phó Vô Thiên chặn bằng một câu, “Ồn nữa thì ném ngươi giữa đường.”
Phó Nguyên Phàm lập tức câm miệng.