Đại Địa Chủ
Chương 361 : Tiểu hài tử
Ngày đăng: 17:07 18/04/20
Hai ngày không quá lâu, từ Kiến Phủ đến Ninh Thủy hải vực, tốc độ như vậy đã nhanh như bay.
Lại lần nữa cảm nhận Long Giang nước sông hung mãnh, An Tử Nhiên đã thích ứng hơn, còn Thiệu Phi lại một đường chỉ ọe với nôn. Quen xe ngựa xóc nảy không nhất định có thể quen lay động trên biển.
Thiệu Phi cũng ngồi thuyền rồi mới biết được mình thế nhưng sẽ say tàu, trước kia vẫn luôn không có cơ hội. Nôn hai ngày, hắn tiều tụy đến sắp không ra hình người. Quản Túc dìu hắn rời thuyền, hai chân hắn còn run không ngừng.
“Bảo ngươi đừng đi mà ngươi không nghe.”
Thiệu Phi vẻ mặt đưa đám, “Ta nào biết Long Giang nước chảy xiết như vậy.” Lúc trước ngồi thuyền đến Kiến Phủ không vất vả như vậy, sóng nước tương đối ôn hòa, cũng không bị say sóng. Hơn nữa hắn cho rằng sẽ quen, không ngờ lần này còn nghiêm trọng hơn, may mắn chỉ có hai ngày.
“Ngu ngốc.” Quản Túc bất đắc dĩ lắc đầu.
Thiệu Phi phản bác nói: “Ngươi còn không phải thích tên ngu ngốc này.”
Quản Túc tức khắc dở khóc dở cười. Lá gan càng lúc càng lớn, da mặt cũng ngày càng dầy, trước kia bị trêu thì mặt sẽ đỏ như mông khỉ, hiện tại ngày càng có xu hướng ngạo kiều.
Quan phủ địa phương biết họ đến, nhưng tiếp đãi họ chính là Chương Lập Ngôn, tổng chỉ huy thủy quân ở Ninh Thủy hải vực. Làm tổng chỉ huy nhưng năng lực của hắn không mấy xuất sắc, lần này thuỷ quân Dung Quốc đột nhiên làm khó dễ, hắn cũng sợ tới mức luống cuống tay chân, biết được Quận Vương sẽ tới mới tùng một hơi.
“Tình hình chiến đấu thế nào?” Vừa vào phủ, Phó Vô Thiên đã đi vào chính đề.
Chương Lập Ngôn sửng sốt một chút, “Hồi Vương gia, tình huống không quá lạc quan. Thuỷ quân Dung Quốc thường thường đánh lén, bởi vì thuyền của họ tốt hơn, cho nên…đã có mấy lần thua trong tay họ.” Nói xong câu cuối cùng, chính hắn cũng có chút ngượng ngùng. Hắn là tổng chỉ huy, lại không thể thắng một lần, rất mất mặt.
Phó Vô Thiên trầm mặt, “Bởi vì thuyền họ tốt cho nên các ngươi không thể nghĩ được biện pháp gì sao?”
Chương Lập Ngôn nghe ra Quận Vương tức giận, mồ hôi lạnh tức khắc chảy xuống. Họ đã rất nhiều năm không đánh thuỷ chiến, hải tặc ở Ninh Thủy hải vực lại tương đối ít, nhiều năm như vậy, thuỷ quân đã sớm mất đi sự sắc bén. Ai có thể trông cậy vào một thanh đao cùn chém người?
Không khí trong đại đường rất áp lực, hạ nhân đều nơm nớp lo sợ. Một phụ nhân đột nhiên đi vào đánh vỡ trầm mặc.
“Lão gia, A Đại nói hôm nay quý phủ có khách, như thế nào không thấy ai cả?” Phụ nhân không để ý xung quanh, tùy ý hỏi. Đi vào mới phát hiện không khí có điểm không đúng, ngẩng đầu mới rốt cuộc thấy Phó Vô Thiên, tức khắc ngây ngẩn cả người.
Họ mới đến nhưng nhãn lực vẫn có. Thông thường gần cảng đều có ngư dân, bởi vì đánh giặc phải phong tỏa cảng, cuộc sống của ngư dân khẳng định sẽ xuất hiện vấn đề, Chương Lập Ngôn hiển nhiên không giải quyết tốt vấn đề này. Tiểu hài tử đã chứng thực suy đoán.
“Vương gia, xem ra Ninh Thủy hải vực có không ít vấn đề.” An Tử Nhiên chỉ cảm thấy thật là đi đâu cũng có thể gặp thành phần tham quan ô lại, ngồi không ăn bám. Chương Lập Ngôn hiển nhiên không phải một quan tốt. Hắn tuy là tổng chỉ huy thủy quân nhưng chức quan còn cao hơn quan phủ địa phương.
“Vậy trước giải quyết mấy vấn đề này. Quản Túc, ngươi và Thiệu Phi đi đến tổng bộ nhìn xem, tạm thời không cần tiết lộ thân phận.” Phó Vô Thiên nói.
“Rõ, Vương gia.”
Thiệu Phi buông tiểu hài tử rồi đi cùng Quản Túc.
Tiểu hài tử nghe đối thoại của họ, đã không còn ầm ĩ. Người này là Vương gia, mấy người này tựa hồ muốn đối phó Chương Lập Ngôn. Nhưng họ vừa rồi còn đứng cùng Chương Lập Ngôn.
An Tử Nhiên nhìn bé một cái, nói: “Về nhà đi.”
Tiểu hài tử mắt sáng lên, “Các ngươi có phải tới giúp chúng ta đối phó Chương Lập Ngôn?”
Phải dùng đến đối phó… An Tử Nhiên cảm thấy đôi mắt bé khá giống Tử Minh, “Ngươi ghét Chương Lập Ngôn?”
Tiểu hài tử không chút do dự gật gật đầu, “Nếu các ngươi có thể giúp ta đả đảo Chương Lập Ngôn, ta làm trâu làm ngựa báo đáp các ngươi.”
“Chúng ta không cần ngươi làm trâu làm ngựa, nhưng ngươi có thể suy xét sau khi lớn lên làm một người lính xuất sắc.” An Tử Nhiên nói.
“Thật vậy chăng? Kia một lời đã định nga.” Tiểu hài tử vui mừng gật gật đầu, sau đó liền chạy.
“Bản lĩnh hống tiểu hai tử của Vương càng lúc càng lớn.” Phó Vô Thiên cười nói.
An Tử Nhiên tiếp tục cười mà không nói.