Đại Địa Chủ

Chương 365 : Súng etpigôn

Ngày đăng: 17:07 18/04/20


An Tử Nhiên thẳng thắn không làm Phó Vô Thiên kinh ngạc, có lẽ hắn trong lòng sớm có dự cảm, không biết Vương phi có bí mật gì. Với hắn, người này là Vương phi của hắn, gả cho hắn thì vĩnh viễn đều là Vương phi của hắn.



Dưới ánh mắt kinh ngạc của An Tử Nhiên, Phó Vô Thiên bình tĩnh tiếp nhận, hơn nữa thực thong dong thảo luận bom của Tử Vi Quốc.



“Bổn vương hiểu ý của Vương phi.”



“Vương gia, này chỉ là suy đoán mà thôi, còn cần chứng thực.”



Phó Vô Thiên nhẹ nhàng cười, “Loại chuyện này không sao cả, có phải hay không đều không thể thay đổi sự thật. Chúng ta hiện tại cần phải suy nghĩ làm thế nào giành lại ưu thế cho Đại Á.”



Muốn bao nhiêu bom thì có bấy nhiều, nhưng binh lính chết một người thì ít đi một người. Phó Vô Thiên trước nay thắng trận không phải đổi bằng núi thi thể binh lính, hắn muốn bằng thương vong tối thiểu thắng lợi.



“Ta nghĩ, nguyện vọng của Vương gia không bao lâu nữa có thể thực hiện.” An Tử Nhiên khóe miệng hơi gợi lên, tựa hồ nghĩ đến cái gì.



Phó Vô Thiên nhướng mày cười rộ lên, “Bổn vương thật chờ mong.”



Thiệu Phi tò mò họ ở trong lều trại nói cái gì, nhưng hai người miệng kín không khác gì người câm, hoàn toàn không có tính toán nói cho họ, làm hắn rất buồn bực.



Nhưng thực mau hắn không có thời gian buồn bực, bởi vì quân địch khởi xướng công kích.



Chiến tranh ở Hoàng Sa Nguyên lấy quân đội Tử Vi Quốc là chủ lực, Dung Quốc tuy rằng cũng phái quân đội tới, nhưng chiến trường chủ yếu lại không phải nơi này, cho nên chỉ là phụ trợ.



Chủ tướng của Tử Vi Quốc chính là Trâu Nghiêm Dũng. Hắn vẫn luôn muốn báo thù cho Trâu Ngọc Thanh, hai quân đối chọi, hắn còn lệnh cho thủ hạ kêu gào Phó Vô Thiên ra đánh với hắn.



Trâu Nghiêm Dũng là võ tướng khá âm hiểm. Hắn biểu hiện ra một bộ bị Việt Thất đánh đến hoa rơi nước chảy, chỉ kém chạy trốn. Đợi Việt Thất thừa thắng truy kích, hắn đột nhiên quay lại cùng một phó tướng giáp công, sử dụng bom của họ. Một kích bất ngờ làm Đại Á thương vong thảm trọng.



Có vũ khí bí mật, Tử Vi Quốc căn bản không sợ Đại Á. Sĩ khí lên cao, Tử Vi Quốc đại quân lần thứ hai đột kích.




Một binh lính chật vật chạy đến trước mặt Trâu Nghiêm Dũng, không đứng vững nên té lăn ra đất, ăn một miệng cát, thanh âm run rẩy hô: “Tướng quân, việc lớn không tốt.”



“Sao lại thế này, phía trước đã xảy ra chuyện gì?” Thanh âm lộn xộn đã sớm truyền tới tai họ, chỉ là khoảng cách quá xa, cho nên thấy không rõ. Trâu Nghiêm Dũng tâm phiền ý loạn, binh lính nói vậy làm sắc mặt càng đen.



“Đại Á không biết từ khi nào làm ra một thứ cổ quái, có thể phóng ra thứ có lực sát thương rất mạnh, không ít binh lính đã chết, thật là đáng sợ. Chúng có thể tiêu diệt quân ở khoảng cách xa mấy chục mét, chúng ta căn bản không thể tiếp cận.” Binh lính sợ hãi nói, hắn tận mắt nhìn đồng bạn bị bắn, máu bắn lên mặt hắn.



“Đáng chết, sao có thể!” Trâu Nghiêm Dũng phẫn nỗ gầm lên. Hắn cho rằng Tử Vi Quốc lần này thắng chắc, chỉ chờ truyền tin thắng lợi về Tử Vi Quốc, kết quả Đại Á lại làm ra một thứ cổ quái, thiếu chút nữa làm hắn phát điên.



“Tướng quân, tình hình bất lợi, có nên trước lui lại?” Một phó tướng lập tức kiến nghị.



Họ bận thương lượng, Đại Á đã đẩy chiến tuyến lên gần trăm mét. Binh lính càng đánh càng hăng, sĩ khí lên đến đỉnh điểm, binh lính Tử Vi Quốc cùng Dung Quốc không thể không liên tiếp bại lui.



Vũ khí thần bí xuất hiện, nhìn đồng bạn vứt bỏ tánh mạng bất cứ lúc nào, sợ hãi dần chiếm cứ tâm trí. Chiến tranh tàn khốc, không phải tất cả binh lính nguyện ý đi chịu chết, có thể sống thì họ càng không muốn chết.



“Ta chịu không nổi!” Một binh lính tố chất tâm lý kém rốt cuộc không ngăn được nỗi sợ hãi, từng bước lui ra sau, chỉ thiếu ném vũ khí chạy trốn.



“Phụt!”



Một viên đạn xuyên qua ấn đường lưu lại một màu đỏ thắm, một sinh mệnh cứ như vậy mất đi ánh sáng, trở thành vật hi sinh cho tàn khốc chiến tranh.



Các binh lính xung quanh bị ảnh hưởng, lại bị kích thích, dần mất đi ý chí chiến đấu. Chiến trường vô tình, loại người này thường sẽ chết nhanh nhất, binh lính Đại Á sao có thể bỏ qua cơ hội, chưa từng thống khoái như bây giờ, cơ hồ giết đỏ cả mắt.



Trâu Nghiêm Dũng rốt cuộc hạ lệnh lui lại.



Những binh lính không dám tới gần từng hàng hắc giáp binh tay cầm súng etpigôn rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi. Họ một đám sau tiếp trước lui về, thi nhau chạy giống như đằng sau có quỷ dữ đuổi theo.