Đại Địa Chủ

Chương 366 : Đồng hương

Ngày đăng: 17:07 18/04/20


Đại Á tiếp tục đẩy chiến tuyến về phía trước. Từ ba ngày trước, Tử Vi Quốc và Dung Quốc sĩ khí ngày cành giảm.



Vũ khí mới của Đại Á mang cho họ chấn động không thua gì khi bom hiện thế. Họ cho rằng ưu thế của mình và Đại Á đã nganh hàng, kết quả Đại Á lại không bao lâu sau cho họ một cái tát.



Trâu Nghiêm Dũng sắp điên rồi. Đại Á rốt cuộc là quái vật phương nào, có thể nhiều lần lấy ra thứ họ chưa từng thấy.



Bởi vì Đại Á vẫn luôn gây sức ép, khi chưa không thể xác minh vũ khí mới của đối phương là cái gì, hắn không dám tùy tiện khai chiến, chỉ có thể hạ lệnh đem lui doanh địa lại, đã lui gần hai ngàn mét.



Giờ phút này, quân doanh Đại Á đang hoan hô ăn mừng.



“Lúc trước Vương phi còn ghét bỏ súng etpigôn tác dụng không lớn, hiện tại Tử Vi Quốc và Dung Quốc không phải sợ vỡ mật sao. Trâu Nghiêm Dũng còn nói muốn cho chúng ta đẹp, hiện tại còn chẳng có gan đứng ra, thật là đại khoái nhân tâm a!” Thiệu Phi cười ha ha, tưởng tượng đến quân địch uất ứ, hắn liền muốn lại lần nữa ra trận giết địch.



Những người khác cũng vui lây, không tự chủ được nhớ lại tình hình hôm đó, tức khắc càng thêm nhiệt huyết sôi trào, không ít binh lính sôi nổi hưởng ứng.



An Tử Nhiên uống ngụm rượu làm ấm người. Đã sắp đến tháng năm nhưng thời tiết lại chưa nóng lên, khí hậu ở Hoàng Sa Nguyên còn mang theo chút khí lạnh, đặc biệt là buổi tối, gió lạnh không ngừng lùa vào.



Phó Vô Thiên rót đầy chén cho hắn. Rượu không mạnh, là rượu trái cây, hương vị thiên ngọt, người không biết uống rượu uống hai, ba ly cũng sẽ không say, dùng để ấm thân không thể tốt hơn.



“Vương gia, ngày mai có tiếp tục xuất binh?” Thiệu Phi đột nhiên chạy tới. Câu hỏi của hắn cũng là thắc mắc của những người khác, hiện tại đúng là cơ hội tốt để truy kích.



Phó Vô Thiên liếc mắt nhìn hắn, “Ngươi cảm thấy đâu?”



Thiệu Phi vuốt cằm tự hỏi, cũng có vài phần ra dáng, “Ta cảm thấy nên, hiện tại là cơ hội tốt chiếm lĩnh Hoàng Sa Nguyên.”



“Cuối cùng cũng thông minh một lần, nhưng nguyên nhân chính không phải vậy.”



Thiệu Phi tức khắc cao hứng, quản nó là nguyên nhân gì, đoán đúng là được.




Bạch Dương hiện tại chỉ muốn bắt người chế tạo bom và súng etpigôn cho Đại Á đến trước mặt. Rốt cuộc là ai mà mấy thứ này cũng biết chế tạo. Bởi vì người này, hắn lại tao ngộ nguy cơ.



“Ngươi không biết?” Đế vương rõ ràng không tin, “Đại Á vì sao có thể chế tạo ra?”



Thanh âm uy nghiêm áp lực như sẽ bùng nổ bất cứ lúc nào. Cảm thụ khí thế thô bạo kia, Bạch Dương biết mình chỉ cần nói sai một câu, nam nhân trước mắt tuyệt đối sẽ giết hắn.



“Hồi Hoàng Thượng, người trợ giúp Đại Á chế tạo ra bom và súng etpigôn có kiến thức ở phương diện này hơn ta, nhưng chỉ cần có hàng mẫu, tiểu nhân nắm chắc có thể chế tạo ra súng etpigôn giống như đúc.” Bạch Dương nơm nớp lo sợ nói.



Hắn không dám nói dối nửa lời. Hắn xác thật không biết chế tạo súng etpigôn, nguyên lý thì hắn hiểu, nhưng hắn chưa từng thấy nguyên hình cây súng, chỉ biết là nó rất dài. Hắn biết chế tạo thuốc nổ đen, nhưng không có mô hình cũng không làm được gì.



Lời này vừa nói ra, áp lực tức khắc giảm một chút. Bạch Dương trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi.



“Nếu ngươi dám lừa trẫm……”



“Tiểu nhân tuyệt không dám lừa gạt Hoàng Thượng, tiểu nhân nói mỗi câu đều là thật.”



“Nhớ kỹ lời ngươi nói, nếu không, trẫm có một trăm phương pháp làm ngươi hối hận, cút!”



Giọng nói âm trầm quanh quẩn trong đại điện. Bạch Dương lau mồ hôi lạnh, cảm giác sau lưng đã ướt đẫm, té ngã lộn nhào rời đi mới phát hiện mình không tự chủ được nín thở, thiếu chút nữa nghẹn chết.



“Mẹ nó, chạy đến thời không lạc hậu không có trong lịch sử thì thôi, còn xuất hiện người khác giống ta, hơn nữa có vẻ còn tới sớm hơn ta. Chẳng sợ ngươi có thể là đồng hương, nhưng tốt nhất đừng để ta gặp được ngươi, nếu không ngươi sẽ hối hận đã sinh ra trên đời.”



Bạch Dương trong mắt lóe quang mang âm ngoan. Từ một công tử nhà giàu hành sự kiêu ngạo biến thành một người bình thường, hơn nữa lúc nào cũng phải lo lắng đầu mình sẽ từ biệt thân thể, hắn rơi xuống nước này tất cả đều là do ‘đồng hương’ làm hại. Mỗi lần nghĩ lại, hắn càng thêm căm hận người kia.



Hiển nhiên hắn đã quên, nếu không phải hắn ham vinh hoa phú quý, tự mình chạy đến trước mặt hoàng đế Tử Vi Quốc hiến kế, hắn cũng sẽ không biến thành như bây giờ.