Đại Địa Chủ

Chương 370 : Trưởng thành sớm

Ngày đăng: 17:07 18/04/20


Khoa cử qua đi, các thí sinh lại trở về quê. Quân Tử Thành trở lại nhịp sống thường ngày, các tửu lâu lớn đã bớt đi sự ồn ào náo nhiệt, trên đường cái cũng không còn bóng những thí sinh túm tụm thảo luận.



Chiến tranh càng làm Quân Tử Thành nơi nơi đều bao phủ trong không khí trầm thấp không khí, cho đến khi có tin thắng trận, không khí ở Quân Tử Thành lại sinh động lên.



Đánh giặc, chịu khổ vĩnh viễn là bá tánh.



Nhưng tình huống này tựa hồ vẫn chưa xuất hiện ở Đại Á. Vừa không cần chưng binh, cũng không cần sưu cao thuế nặng sung vào quốc khố. Sinh hoạt tốt đẹp thật sự làm bá tánh khó có thể tin.



Các thế hệ đi trước đều biết, trước kia khi có chiến tranh, sẽ có đủ loại hoạt động trưng thu lương thực và tiền bạc, lại hoặc là cưỡng chế trai tráng nam đinh tòng quân, có thể nói là thời điểm họ cực khổ nhất.



Chính là hiện tại không có.



Chiến tranh làm họ chán ghét thống khổ đã đến, nhưng sinh hoạt của họ gần như không có gì thay đổi. Quan phủ không hề có động tĩnh gì, chiêu binh cũng là tự nguyện, không hề cưỡng chế. Sinh hoạt bình tĩnh đến làm cho họ sinh ra cảm giác kỳ thật không có chiến tranh.



Trên đường từ Hoàng Sa Nguyên về Quân Tử Thành, An Tử Nhiên nhìn thấy những gương mặt cười sáng lạn dưới ánh mặt trời. Hắn cũng cho rằng bá tánh sẽ bởi vì chiến tranh mà khổ không nói nổi. Phó Vô Thiên theo tầm mắt hắn nhìn qua, tựa hồ đoán được suy nghĩ của hắn, thanh âm trầm thấp quẩn quanh bên tai hắn.



“Vương phi có phải rất nghi hoặc? Có chiến tranh, chịu khổ chính là bá tánh, chiến tranh tiêu hao không chỉ là lương thực tiền bạc, mà cả mạng người. Quân số một khi giảm bớt thì cần phải trưng binh bổ sung, thanh niên trai tráng là đối tượng chủ yếu, nhưng họ đồng thời cũng là trụ cột gia đình.”



An Tử Nhiên trầm mặc. Hắn có thể tưởng tượng ra tình cảnh bi thảm ấy.



“Nhưng mà……” Thanh âm của Phó Vô Thiên đột nhiên mang theo ý cười, cánh tay rắn chắc cường tráng vòng lấy vai hắn, “Từ khi Vương phi nghiên cứu phát minh ra bom, số lượng binh lính thương vong đã giảm đáng kể, không cần giống như trước kia khắp nơi trưng binh, cho nên sinh hoạt bình tĩnh họ hiện tại có được kỳ thật là Vương phi mang đến.”



An Tử Nhiên không nghĩ tới sự xuất hiện của bom thay đổi không chỉ vận mệnh Đại Á, còn cả vận mệnh bá tánh.



“Cái mũ này cũng thật cao.”



“Không phải ai cũng có thể đội.” Phó Vô Thiên ám chỉ nói.
Hai nha hoàn hai mặt nhìn nhau, không dám lên tiếng. Vương gia là đường ca của tiểu chủ tử, sẽ không hại đường đệ của mình đâu, họ nghĩ vậy rồi lập tức quyết định coi như không thấy gì cả.



Tiểu Đô Đô có lẽ là ý thức được mình hiện tại không thể chống lại Phó Vô Thiên, gục đầu ngoan ngoãn bị xách về phòng, sau đó bị thả xuống giường đệm mềm mại. Bé lăn một vòng, ngẩng đầu dùng một đôi mắt đen bóng tựa bảo ngọc nhìn chằm chằm Phó Vô Thiên, trong miệng lẩm bẩm cái gì chỉ bé mới hiểu.



“Lần sau đừng cậy mình là tiểu hài tử liền có thể tùy tùy tiện tiện ăn đậu hủ của đường tẩu ngươi, nếu bị bổn vương phát hiện, thời thơ ấu của ngươi nhất định sẽ xuất sắc hơn tất cả các tiểu hài tử khác.” Phó Vô Thiên mặc kệ tiểu Đô Đô có hiểu không, uy hiếp xong thì giao lại cho nha hoàn, rồi xoay người đi. (Himeko: ăn dấm vô tội vạ!)



Tiểu Đô Đô nhìn theo đường ca rời đi, nhắm mắt đi ngủ. Bé có là thiên tài thì cũng mới một tuổi, không có khả năng nghe hiểu mấy lời cao thâm khó đoán đó, nhưng điều đó không ngăn được trực giác.



Nam nhân này không dễ chọc.



Không ai biết Phó Vô Thiên tối hôm qua làm gì. Trịnh Quân Kỳ ngày hôm sau giới thiệu lại một lần, An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên là đường phu cùng đường ca, về sau phải gọi ca ca, dù tuổi của hai người đều có thể làm cha. Tiểu Đô Đô phi thường lễ phép bập bẹ gọi, hoàn toàn nhìn không ra tối hôm qua bị Phó Vô Thiên uy hiếp.



“Đô Đô thật hiểu chuyện.” An Tử Nhiên khen ngợi một câu, Tử Minh tuổi này mới học đi đường.



Trịnh Quân Kỳ tuy không quá hy vọng nhi tử hiểu chuyện sớm, nhưng có người khen ngợi bảo bối, nàng trong lòng vẫn rất cao hứng.



“Đô Đô trưởng thành sớm, hai tháng trước đã tập nói, không khóc không nháo, đặc biệt hiểu chuyện, có đôi khi ta còn tưởng rằng nó sinh bệnh.” Trịnh Quân Kỳ cũng có một đệ đệ. Hai người chênh nhau rất nhiều tuổi, cho nên nàng nhìn đệ đệ lớn lên, cũng biết chăm sóc hài tử. Tiểu hài tử nhà người ta tuyệt đối không giống nhi tử của nàng.



Lão Vương gia lại cảm thấy rất bình thường, bởi vì Phó Khiếu và Phó Vô Thiên khi còn nhỏ cũng là thế này, cho nên Trịnh Quân Kỳ vài lần uyển chuyển không muốn tiểu Đô Đô vỡ lòng sớm, lão Vương gia đều không để trong lòng. Nàng sầu muốn chết, vẫn là Phó Dịch khuyên bảo, sinh ở Phó Vương phủ đã chú định nhi tử không tầm thường.



Nhìn thẩm thẩm vừa hỉ vừa ưu, An Tử Nhiên biết điều ngậm miệng. Hắn sẽ không nói hắn càng thích tiểu hài tử hiểu chuyện.



An Tử Minh đã lành vết thương, đúng như vị Lâm ngự y kia nói, đích xác không lưu một chút vết sẹo. Trịnh Quân Kỳ trưng cầu ý An Tử Nhiên để thả ra tin tức, bán thuốc trị sẹo ở Điểm Trang Các, có thể nói là cực kỳ hút hàng.



Tin về giả hoàng đế đã sớm hạ nhiệt, rất nhiều người đều biết, kể cả tin Vương phi của đệ đệ bị thương. Cho nên khi vừa được bày bán, Điểm Trang Các lại một lần nữa tấp nập.