Đại Địa Chủ
Chương 372 : Người xưa
Ngày đăng: 17:07 18/04/20
Sinh hoạt một lần nữa trở lại quỹ đạo, An Tử Nhiên thường thường xử lý một chút sổ sách, mỗi cuối tháng xem một lần, không ai dám làm bộ.
Một đám thủ hạ bởi vì đánh giặc mà công việc lu bù lên, không thể giúp hắn quản lý sản nghiệp. Nhưng mấy năm nay họ lục tục đề bạt một vài người năng lực không tồi, hiện giờ đều có người hỗ trợ quản lý, không cần giống lúc trước bận rộn giống con quay.
Phó Vô Thiên cũng không nhàn rỗi, lâu lâu tiến cung cùng Phó Nguyên Phàm và các đại thần thảo luận vấn đề đánh giặc và các quốc gia.
Chiến tranh chưa đến hồi gay cấn, Dung Quốc và Vạn Thanh Quốc uy hiếp không cao, phải kiêng kị và phòng bị nhất chính là Tử Vi Quốc. Nhưng tình huống đang có lợi với Đại Á, có đại thần lại chủ trương hòa đàm, đúng là quốc gia nào cũng không thiếu phái bảo thủ.
Tình hình ở Vạn Thanh Quốc không được lạc quan, thỉnh thoảng có tin tốt truyền về. Dù có người nhìn ra đây là mưu kế, Ổ Khánh Minh và Thái tử cũng không có khả năng ngồi xuống hoà đàm. Dù họ có quan hệ huyết thống, một khi không tín nhiệm, đó là cả đời.
“Thần cho rằng đây là cơ hội tốt, hoàng thất Vạn Thanh hiện tại không rảnh bận tâm đến chiến tranh, chúng ta có thể chui lỗ hổng, đánh cho họ trở tay không kịp.” Một đại thần kiến nghị, có thể nhìn ra hắn thuộc phái cấp tiến, chủ trương một trận chiến đến cuối.
Phái bảo thủ lập tức phản bác.
Bên này đưa ra lập luận, luôn có người của bên kia nhảy ra phản bác, không một hồi liền ầm ĩ giống chợ bán thức ăn. Loại tình huống này đã không phải lần đầu tiên.
“An tĩnh.”
Phó Nguyên Phàm lên tiếng, chúng đại thần dừng tranh luận. Hiện giờ Phó Nguyên Phàm uy nghi đã dần dần khắc vào lòng họ, không ai dám xem thường.
“Việc này đã giao cho Quận Vương, hết thảy do Quận Vương định đoạt, các khanh không cần nhọc lòng.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, lại nhìn Quận Vương bình tĩnh tự nhiên. Có người cắn chặt răng, cuối cùng vẫn không thể không từ bỏ, ích lợi lớn cũng không quan trọng bằng tính mạng.
Từ khi nhà họ gặp biến có, hai huynh muội thật sự thê thảm, không chỉ không có thu nhập, còn thiếu nợ. Sòng bạc biết nhà hắn xảy ra chuyện, mỗi ngày phái người thúc giục hắn trả nợ. An Diệu Tông không dám đắc tội sòng bạc, cuối cùng không thể không bán của cải lấy tiền.
An Tuyết Yến vốn dĩ không đồng ý, bởi vì An Diệu Tông nợ sòng bạc không phải số tiền nhỏ, đồ đáng giá trong nhà đã không nhiều lắm, cho nên muốn trả nợ chỉ có thể bán nhà, nhưng bán nhà rồi thì họ ở đâu?
Họ căn bản không có suy xét đến An Minh Duệ.
An Diệu Tông không muốn xé rách da mặt với muội muội duy nhất, hiện giờ chỉ còn lại hai người họ sống nương tựa lẫn nhau. Nhưng hắn sợ sòng bạc sẽ đánh gãy chân, trước kia đã từng có, cho nên hắn giấu muội muội trộm bán nhà. Một phần để trả nợ, phần còn lại thì hắn một phân cũng không cho An Minh Duệ.
Hai anh em cuối cùng thuê một căn nhà đơn sơ ở một chỗ hẻo lánh, cuộc sống thập phần kham khổ.
An Viễn huyện là quê của An Tử Nhiên, rất nhiều người đều biết hắn gả vào Phó Vương phủ, bởi vậy tương đối chú ý tin tức của hắn. An Diệu Tông và An Tuyết Yến cũng không thể tránh khỏi nghe được rất nhiều chuyện.
Có câu nói rất đúng, từ nghèo thành giàu dễ, từ giàu về nghèo khó. Đã quen sinh hoạt xa xỉ, An Diệu Tông và An Tuyết Yến căn bản không thể thích ứng. Mỗi lần nghe tin tức muôn màu muôn vẻ về An Tử Nhiên, ghen tỵ và hận ý liền càng sâu.
Này hết thảy đều do An Tử Nhiên. Không có hắn, họ hiện tại vẫn là An gia Đại thiếu gia và Đại tiểu thư, sống vô ưu vô lự, không giống hiện tại. Quần áo đẹp đẽ biến thành vải bố thô ráp, đôi tay chưa từng đã làm việc nặng cũng trở nên xấu xí, quả thực tựa như nông dân, thôn phụ.
An Minh Duệ còn sống tốt hơn hai người.
Tô quản gia thấy tính cách An Minh Duệ hoàn toàn không giống Đại lão gia, đồng tình họ không nhà để về, cho nên ngầm giúp đỡ. An Minh Duệ muốn thi khoa cử, ông cũng giúp không ít. Nghe nói hắn hiện tại đang làm quan, tuy rằng chỉ là quan nhỏ ở quê, nhưng cũng dương mi thổ khí.
An Tử Nhiên không biết chuyện này, Tô quản gia không nói cho hắn. Ông giúp đỡ mẫu tử họ bằng tiền riêng, hắn sau mới biết được