Đại Địa Chủ
Chương 438 :
Ngày đăng: 17:08 18/04/20
Thiên Thọ năm thứ 8
An Viễn huyện hiện giờ đã là một huyện lớn của Hồng Châu, đường phố rộng lớn rộn ràng nhốn nháo, ngựa xe như nước, cảnh tượng phồn vinh. Ai có thể nghĩ An Viễn Huyện tám năm trước chỉ là một huyện nhỏ bình phàm lạc hậu.
Hiện tại, chỉ cần nhắc tới An Viễn Huyện, người ta liền nhắc tới An gia vẫn ở nơi đây. An gia nổi danh nhờ có Phó Vương phủ, nhưng tài sản của nó là do chủ nhân của nó dốc sức làm ra.
An gia không có nhiều người. Đại bá An Thường Đức trước kia tham lam tài sản nhà họ, cuối cùng rơi vào kết cục mất cả người lẫn của. Hai vợ chồng ngồi đại lao, con cái của họ kết cục cũng không tốt.
An Diệu Tông và An Tuyết Yến hợp mưu với Độc Hạt Tử muốn hại An Tử Nhiên. An Diệu Tông bị An Tử Nhiên sai người đánh gãy một chân rồi đuổi khỏi Quân Tử Thành. Hắn sau này vẫn chứng nào tật nấy, nên cái chân còn lại cũng bị người của sòng bạc đánh gãy, hoàn toàn thành phế nhân.
An Tuyết Yến cuối cùng lưu lạc thành nữ tử phong trần, sau đó thông đồng với một phú thương. Nhưng không tới nửa năm, thê tử của phú thương tìm người hủy dung nàng, làm nàng từ kỹ nữ tiếp khách biến thành nha hoàn. Lại vì tính cách, nàng nơi chốn đắc tội người, cho nên cũng sống không tốt.
An Thường Đức hoàn toàn tuyệt hậu, An gia chỉ còn lại An Tử Minh.
Hai năm trước, An Tử Minh tiếp nhận sản nghiệp An gia. An gia lúc đó đã không phải cửa hàng buôn gạo nhỏ co đầu rút cổ ở An Viễn huyện, mà đã rất có danh tiếng ở Hồng Châu, nhưng An gia vẫn luôn không rời đi An Viễn Huyện.
Chuyện đầu tiên An Tử Minh làm sau khi tiếp nhận An gia chính là phát triển giao thông ở An Viễn huyện. Giao thông ở An Viễn huyện tuy không thực tiện lợi, nhưng vị trí địa lý của nó lại không tồi.
Hồng Châu vốn thừa thãi lương thực, cơ hồ đến chỗ nào cũng có thể tìm được thương lái. Hơn nữa, bởi vì thị trường đã sớm bình ổn từ lâu, đang ở trạng thái bão hòa, An gia có thể chen vào nhưng cũng không chiếm nhiều ít chỗ tốt.
An Tử Minh tuổi còn nhỏ, nhưng từ bé tí đã đi theo lão Vương gia, lại được An Tử Nhiên dạy dỗ nên có vốn kiến thức khá rộng, rất có chủ kiến. Hiểu biết tình hình, hắn liền đặt mục tiêu ở mấy châu phụ cận, tỷ như Xương Châu hay Ích Châu. Điểm này không mưu mà hợp với ý tưởng của Tô quản gia, chỉ là vẫn luôn không lên kế hoạch cụ thể.
Có Phó Vương phủ đứng sau duy trì, An Viễn huyện nhanh chóng phát triển. Lương thực của An gia đa phần được vận tới Xương Châu, Ích Châu, rồi từ những nơi đó lại được chuyển đi các nơi khác. Ngắn ngủn mấy năm, số lượng các tiệm gạo trên danh nghĩa của An gia gia tăng mấy chục lần, có xu thể trở thành đệ nhất Đại Á.
Hiện giờ, nơi tập trung phát triển của An gia không phải ở Hồng Châu, mà là các châu khác như Ích Châu, An gia chiếm lĩnh gần một nửa thị trường, có nghĩa, cứ mười tiệm gạo thì ít nhất có bốn là thuộc về An gia.
Ích Châu không đặc biệt phồn vinh, nhưng An gia gây dựng được thanh danh ở đây còn tốt hơn Hồng Châu. Nguyên nhân là giá cả sẽ không mấy biến động, ngay cả phát sinh thiên tai, giá cả ở tiệm gạo của An gia vẫn ổn định bất biến. An gia cứ như vậy dần dần có được thanh danh, dân chúng đều thích tới tiệm gạo của An gia, nhắc tới An gia thì đều sôi nổi tán thưởng. Trong đó rõ ràng nhất chính là Sơn Phủ.
Sơn Phủ mấy năm trước mới quật khởi, không thể so được với các thành lớn phồn vinh hưng thịnh.
Từ khi An gia chiếm trước tiên cơ ở đây, cơ hồ mỗi con phố đều có sự xuất hiện của tiệm gạo An gia. Khi các thương lái khác phát hiện ra nơi này, họ đã muộn một bước. Bá tánh đã quen tới tiệm gạo của An gia, họ đồng thời ùa vào thì nhiều nhất cũng chỉ có thể chiếm được một đến hai phần thị trường.
An gia xây một thôn trang ở Sơn Phủ, An Tử Minh cách một thời gian sẽ tới kiểm tra một lần. Hiện tại là đầu tháng 10, cách lần kiểm tra trước đã hai tháng.
……
Xe ngựa chạy trên đường phố rộng lớn, cát bụi tung bay, để lại vết bánh xe kéo dài tới thôn trang của An gia thì dừng lại.
Phùng chưởng quầy đã sớm đứng chờ. Hắn đã làm việc cho An gia nhiều năm, hiện tại đang phụ trách quản lý chuỗi cửa hàng gạo tại Ích Châu, quyền lên tiếng chỉ ở sau An Tử Minh cùng Tô quản gia, rất được trọng dụng và tín nhiệm.
An Tử Minh nói: “Ngươi đang cầu ta bố thí cho các ngươi một bữa cơm sao?”
Lời vừa ra khỏi miệng, hai người liền đen mặt. Bố thí, chẳng phải là đang nói các nàng là ăn mày sao?
“Ngươi nói cái gì, có ai nói chuyện với thân nhân như vậy sao?” An Khả Tâm vẫn không có tiến bộ, không nói hai lời đã nổi nóng.
“Ta không có thân nhân như các ngươi. Ca ca nói các ngươi đã không còn là người của An gia, các ngươi dựa vào cái gì đương nhiên tới cửa xin ăn?” Ánh mắt An Tử Minh bình tĩnh mà lạnh nhạt. Hắn sùng bái ca ca nên hiển nhiên học theo không ít thứ, bộ dáng lúc này giống phong thái của An Tử Nhiên tới bảy, tám phần.
Mẹ con Trịnh Bích lập tức bị hoảng sợ, cảm thấy người đứng trước mặt không phải An Tử Minh mà chính là An Tử Nhiên.
Đúng lúc này, Đô Đô mở miệng. Mẹ con Trịnh Bích bây giờ mới phát hiện trong đại sảnh còn có một tiểu hài tử. Câu đầu tiên của bé làm hai người sắc mặt đại biến.
“Tử Minh ca ca, ta có thể giết các nàng sao?”
An Tử Minh sửng sốt một chút, “Vì sao?”
Đô Đô rung đùi đương nhiên nói: “Bởi vì ta ghét các nàng. Tổ phụ cùng đường ca nói không cần lưu tình với người mà mình ghét. Chỉ cần hủy dung các nàng, lại chia thi thể thành mấy khối, như vậy sẽ không ai biết các nàng là ai.”
Đô Đô trong mắt mẹ con Trịnh Bích lập tức biến thành ác quỷ giương nanh múa vuốt, khuôn mặt nhỏ rõ ràng đáng yêu như vậy lại nói ra lời làm người sởn tóc gáy. Hai người lại đều có cảm giác đối phương không phải nói giỡn, ánh mắt nó thật sự giống như đang nhìn người chết.
An Tử Minh suy tư một chút, “Phong đệ nói có lý.”
Mẹ con Trịnh Bích thoáng chốc trừng lớn đôi mắt.
Đô Đô nhảy khỏi ghế đi tới chỗ các nàng. Khuôn mặt nhỏ đáng yêu trong mắt hai người trở nên dị thường khủng bố, giống như sẽ ngay lập tức sẽ nhào lên nuốt chửng các nàng.
Mẹ con Trịnh Bích hét lên một tiếng, té ngã lộn nhào chạy khỏi thôn trang.
Quản gia và người hầu há hốc miệng, khó có thể tin nhìn Nhị thiếu gia cùng Đô Đô thiếu gia. Hai người thế nhưng không hề lộ vẻ đùa dai thành công. Nét mặt khinh thường kia, giống như các nàng chậm một bước thì thật sự sẽ động thủ. Sống lưng họ không tự chủ được lạnh buốt.
Chuyện này im hơi lặng tiếng lan truyền trong thôn trang, nhưng mọi người đều không tin hai tiểu chủ tử sẽ khủng bố như vậy, nào biết hai người lúc ấy không hề nói giỡn.
Mẹ con Trịnh Bích không còn xuất hiện. Nghe nói các nàng suốt đêm rời Ích Châu, hiển nhiên bị dọa không nhẹ.
Hai ngày sau, cả hai trở lại Quân Tử Thành. Hộ vệ kể lại chuyện này, trừ Trịnh Quân Kỳ và Phó Dịch, ba người còn lại đều cho hai đứa một ngón tay cái.
Không hổ là nam tử hán của Phó Vương phủ!