Đại Địa Chủ

Chương 439 :

Ngày đăng: 17:08 18/04/20


Thượng



Đại Á tới bây giờ đã có lịch sử hơn ba trăm năm, ba chìm bảy nổi trải qua hơn mười vị hoàng đế, có thể nói một tác phẩm sử thi lớn, cho dù là Tử Vi Quốc cũng không so được.



Đại Á có thể tồn tại lâu như vậy có một phần là nhờ vào ám vệ.



Vị hoàng đế thứ năm của Đại Á sáng lập ra một tổ chức ám vệ, các thành viên đều là cao thủ ngàn dặm mới tìm được một, đa số đều được huấn luyện từ nhỏ, trung thành và tận tâm với hoàng đế. Họ giải quyết rất nhiều khó khăn, bao gồm cả hiểm nguy diệt quốc.



Tổ chức ám vệ này là bí mật của hoàng thất, chỉ hành động trong bóng tối, chỉ ở thời khắc mấu chốt mới dùng đến, hơn nữa chỉ phục vụ phục vệ cho một người, bởi vậy chỉ hoàng đế mới biết đến sự tồn tại của họ.



Tổ chức ám vệ này được truyền từ vị hoàng đế này tới tay vị hoàng đế tiếp theo. Từ hoàng đế sáng lập đến vị hoàng đế thứ mười, cũng chính là phụ hoàng của Sùng Minh Đế, tổ chức ám vệ đã qua tay năm vị hoàng đế, đến thời Sùng Minh Đế thì kết thúc.



Lão hoàng đế đã sớm cảm thấy nhi tử của mình sẽ không phải một hoàng đế tốt, cho nên không giao hắc kim ám vệ cho hắn, mà giao cho cháu trai, cũng chính là Phó Vô Thiên. Quy tắc của hoàng đế sáng lập là không được giao hắc kim ám vệ cho ai khác ngoài hoàng đế, nhưng chính mắt chứng kiến nhi tử ngày càng hoang đường, lão hoàng đế không cảm thấy hối hận.



Sùng Minh Đế không biết từ nơi nào biết được sự tồn tại của hắc kim ám vệ. Phát hiện phụ hoàng bỏ qua hắn mà giao hắc kim ám vệ cho Phó Vô Thiên, hắn càng thêm oán giận Phó Vương phủ, thời thời khắc khắc đều hận không thể diệt trừ cho sảng khoái.



Không có hắc kim ám vệ, Sùng Minh Đế tương đương mất đi một cánh tay có thể chống đỡ giang san. Hắn có uy phong đến mấy, nhắc tới Phó Vương phủ hoặc Phó Vô Thiên, Sùng Minh Đế vĩnh viễn chỉ có thể nghẹn khuất.



Lão hoàng đế phá bỏ quy tắc của tổ tông, nhưng thực sự hắc kim ám vệ vào tay Phó Vô Thiên mới chân chính phát huy giá trị.



Trước Phó Vô Thiên, các vị hoàng đế dựa vào một lệnh bài đen để ra lệnh cho hắc kim ám vệ, nói cách khác, ai có thể có được lệnh bài thì người đó có thể sai sử hắc kim ám vệ. Phó Vô Thiên cho rằng như vậy rất nguy hiểm. Tuy rằng hắn có tự tin sẽ không đánh mất lệnh bài, nhưng chuyện gì cũng có thể xảy ra.



Sùng Minh Đế biết đến sự tồn tại của hắc kim ám vệ đã nói lên trên đời không có tường không lọt gió. Hắn vứt bỏ tấm lệnh bài đen, dùng một phương pháp khác làm tất cả hắc kim ám vệ nghe lệnh của hắn mà không cần lệnh bài, hơn nữa chỉ nghe mình hắn.



Ám hiện tại hồi tưởng lại lúc đó mà vẫn cảm thấy thực chấn động.



Hắn lớn lên trong tổ chức ám vệ, tự mình trải qua quá trình Vương gia tiếp nhận tổ chức đến khi lệnh bài bị vứt bỏ, còn từ mình thể nghiệm. Hắn từng bị Vương gia đánh đến xương cốt đau muốn chết, trên người lại không có vết bầm tím.



Chuyện xảy ra lúc hắn mười tuổi. Lúc ấy, Vương gia dũng mãnh đánh cho mười tên ám vệ nằm bò. Sau đó, không ngừng có người khiêu khích Vương gia, mà hắn là một phần tử của tổ chức, đương nhiên cũng từng não tàn đi khiêu chiến. Kết quả chính là nằm trên giường ba ngày ba đêm.



Thủ lĩnh lúc đó ra mặt muốn vớt vát mặt mũi cho ám vệ, đối chiến với Vương gia nửa ngày. Hai bên đánh thập phần kịch liệt, quần áo rách te tua. Thủ lĩnh cuối cùng kém một chiêu mà bị thua. Khi đó Vương gia mới mười lăm tuổi, hai người khó khăn lắm ngang tay, Vương gia càng trưởng thành, thủ lĩnh đã không còn là đối thủ của Vương gia.



Từ đó về sau, tất cả ám vệ đều chịu phục, lệnh bài cứ như vậy trở thàng quá khứ, tổ chức ám vệ cũng nghênh đón cải cách mới.



Ám trở thành ám vệ tình báo cũng là do Phó Vô Thiên.



Hắn sùng bái Vương gia nên một lòng muốn trở thành nhân vật lợi hại giống Vương gia. Ý tưởng này bị Đao Phong biết, vì thế hắn bị đánh một trận.



Có mộng tưởng có mục tiêu là chuyện tốt, nhưng cũng phải phù hợp với thực tế. Thể chất Ám thiên gầy nhỏ, muốn trở thành cường giả giá trị vũ lực cao giống Phó Vô Thiên là tuyệt đối không có khả năng. Hắn thấy Ám càng thích hợp phát triển theo hướng sát thủ hoặc tình báo.



Đao Phong khuyên can mãi vẫn không thể thay đổi suy nghĩ của hắn. Phó Vô Thiên vừa ra mặt, Ám không nói hai lời liền đổi nghề. Đao Phong tức giận đến vừa rảnh hơi liền sẽ kéo hắn lên võ đài. Lăn lộn nhiều năm, Ám lại luyện ra một thân khinh công tuyệt đỉnh.



Lúc ấy Đao Phong chưa phải thủ lĩnh, nhưng võ công và khinh công của hắn ở tổ chức cũng đứng trong hạng mười. Vì trốn tránh, Ám hạ quyết tâm luyện khinh công, đây chính là chân tướng.



……
Ngọa tào, sẽ không xui xẻo như vậy chứ?



Phát hiện phía sau không có động tĩnh, Đao Phong xoay người liền thấy khuôn mặt Ám dưới ánh nến đỏ bừng rất bất thường, vẻ mặt nhăn nhó cùng hơi thở thô suyễn, thoạt nhìn giống như đã trúng thứ dược đó, rất ngạc nhiên.



Ám biết không thể gạt được Đao Phong, vẻ mặt đưa đám: “Thủ lĩnh, ngươi chừng nào thì biến thành miệng quạ đen?”



Đao Phong đi tới, mắt không chớp nhìn chằm chằm, “Hiện tại cảm giác thế nào?”



Ám kẹp chặt hai chân. Dược hiệu tới quá nhanh, hiển nhiên không phải xuân dược bình thường, mới một lát mà hắn đã cảm thấy trên người như có vô số con kiến bò quá, đặc biệt là mặt sau, ngứa đến hắn thiếu chút nữa không nhịn được, đành cuộn chặt thân thể.



“Thủ lĩnh, ngươi mau giúp ta tìm xem có giải dược không.”



Đao Phong khàn khàn thanh nói: “Hẳn là Phong Nguyệt lâu cố ý dùng thứ này để dạy dỗ người, hiệu quả rất lớn, không mấy khả năng có giải dược.”



“Vậy ta phải làm sao bây giờ?”



Đao Phong nheo mắt: “Chỉ có thể dùng biện pháp nguyên thủy nhất.”



Ám biến sắc, không biết lấy đâu ra sức lực đột nhiên đẩy Đao Phong ra, lảo đảo chạy vào phòng trong, đồng thời ném xuống một câu cảnh cáo, “Không cho vào.”



Đao Phong đứng tại chỗ không nhúc nhích, trên mặt lại lộ ra một nụ cười giả tạo. Hắn nhàn nhã kéo ghế dựa ra ngồi xuống, nghe tiếng rên rỉ kìm nén chậm rãi truyền ra từ bên trong.



Ba mươi phút sau, ám tức giận rống lên.



“Ngươi vào đây cho ta!!”



Đao Phong tươi cười gian trá. Phong Nguyệt lâu sẽ không sử dụng xuân dược mà có thể tự mình giải quyết, cho nên kết quả này đã sớm nằm trong dự kiến của hắn, nếu không hắn cũng sẽ không nghe lời như vậy.



Nghênh đón hắn chính là hình ảnh hương diễm đến cực điểm.



……



Cấm vệ quân đã khống chế gần hết người trong Phong Nguyệt lâu, nhưng còn không thể cam đoan không có cá lọt lưới. Tựa nghe thấy cái gì, Lạc Cổ Nguyệt theo thang lầu đi lên lầu ba của tòa lâu thứ năm, thanh âm càng thêm rõ ràng, có thể nói là rít gào.



“Ngọa tào, ngươi nhẹ chút a!”



“Vừa rồi còn bắt ta dùng sức một chút, hiện tại lại muốn ta nhẹ chút, rốt cuộc là nhẹ hay nặng, nếu không rõ thì chúng ta có thể chậm rãi thí nghiệm, luôn có một loại thích hợp với ngươi.”



“…… Chết tiệt!”



Lạc Cổ Nguyệt vươn đầu lưỡi liếm khóe miệng. Thật là, làm hại hắn lại có chút nhớ hoàng đế khẩu thị tâm phi nào đó.



Nghĩ vậy, hắn lập tức xoay người xuống lầu. Vẫn nên mau chóng kết thúc, hắn có chút không chờ nổi.