Đại Địa Chủ

Chương 61 : Không nhận thức được

Ngày đăng: 17:01 18/04/20


An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên trước sau trở lại phòng.



Hạ Lan cùng Đông Lan liền bưng nước ấm tới, Thu Lan và Hoa Lan được An Tử Nhiên để lại Vương phủ chiếu cố tiểu bao tử, vì vậy hầu hạ họ là đôi tỉ muội này.



Hai người chân chính là tỉ muội, hầu hạ bên người Lưu Mai Hương khá lâu, bất động so với những nha hoàn khác, các nàng sẽ không nói huyên thuyên, vô cùng an phận.



Lần trước khi tới Quân Tử thành An Tử Nhiên để các nàng ở lại là để giúp đỡ Tô Tử.



Đặt chậu nước xuống, Hạ Lan cùng Đông Lan đem khăn mặt sắp hảo rồi lui ra.



An Tử Nhiên trước rửa mặt, sau rửa tay, cuối cùng dùng khăn mặt Phó Vô Thiên đưa đến lau khô tay, chờ An Tử Nhiên cất kĩ thư quyển quay lại, lập tức nhìn đến khăn mặt của mình có thêm nhiều nếp nhăn, y vẻ mặt bình tĩnh ngồi bên bàn vừa súc miệng vừa nhìn hắn đi qua.



An Tử Nhiên giả bộ không chú ý đến tầm mắt của y.



Phó Vô Thiên hơi gợi lên khóe miệng, y dùng khăn mặt của An Tử Nhiên, lại lấy nước hắn đã dùng qua tẩy rửa, cuối cùng mới dùng khăn của mình lau khô tay.



Toàn bộ động tác giống nhau như đúc, thiếu chút nữa thì ngay cả vị trí treo y phục cũng giống hệt.



An Tử Nhiên vừa vặn trông thấy một màn này khóe miệng không nhịn được co rút, bình tĩnh phá công, đẳng cấp của hắn cùng Phó Vô Thiên quả nhiên vẫn còn cách biệt lắm.



Phó Vô Thiên thổi tắt nến ở gian ngoài rồi thong thả đi tới.



An Tử Nhiên cởi bỏ đai lưng, đem ngoại bào thoát ra vắt trên giá áo, đến khi trên người chỉ còn một kiện tiết y màu trắng cùng tiết khố, nằm trên giường đêm chính mình bọc thật kĩ, chỉ có đôi mắt đen tựa chân trâu là lộ ra bên ngoài, ánh mắt xinh đẹp ngầm tỏa ra quang mang lấp lánh.



Phó Vô Thiên khóe môi cong cong, cũng cởi y phục rồi leo lên giường.



Y bộ dạng cao lớn khỏe mạnh, vừa bò lên giường, không gian nguyên bản rộng lớn liền trở lên nhỏ hẹp, nhìn y tới gần, An Tử Nhiên có thể cảm thấy sau tầng vải dệt mỏng manh là một khối cơ thể rắn chắc tràn ngập lực lượng, phi thường nam tính.



Mà lúc này, khối cơ thể nam tính này đang bao phủ trên đầu hắn.



“Vương phi, ngươi không nóng sao?” Phó Vô Thiên hỏi.



Bởi vì khuất sáng, An Tử Nhiên không nhìn được gương mặt y, bình bình tĩnh tĩnh trả lời:”Không nóng.”



Chăn hơi mỏng, mà đêm cuối xuân luôn có chút lạnh.




An tử Nhiên cảm nhận được thân thể phi thường nóng, hô hấp dần trở nên khó khăn.



Đột nhiên, có cái gì đó thô ráp mơn trớn trước ngực hắn, dù cách một tầng vải dệt nhưng đủ khiến hắn run rẩy, tựa một cỗ điện lưu xuyên qua toàn thân.



An Tử Nhiên mãnh liệt phản ứng, vội vàng bắt lấy cái tay đang tàn sát bừa bãi trên ngực hắn, nếu còn sờ tiếp đi xuống, hắn sẽ lên thật mất.



“Vương phi, ngươi ngạnh.”



Thanh âm ác liệt mang theo chút trêu đùa của Phó Vô Thiên vang lên bên tai. An Tử Nhiên thoáng chốc đen mặt, lý trí trở lại, kẻ ngạnh lên là y mới phải, cái thứ nóng rực kề sát đùi hắn ma ma sát sát không biết là của ai đây nhỉ, bất quá hắn cũng không ngốc đến mức đem những lời này nói ra.



“Vương phi, nếu ngươi không cho ta đi vào, ít nhất chúng ta có thể giúp đỡ nhau chứ.”



An Tử Nhiên nghe được câu đầu, mặt đã đen đến không thể đen hơn được nữa:”Trước khi nói những lời này, ngươi hẳn phải đem tay mình bỏ ra không phải sao?”



Tay y đang nắm giữ bộ vị bán ngạnh của hắn, cái địa phương kia tương đối yếu ớt, bị y nắm chặt liền hoàn toàn đứng lên, trong tình huống này còn nhịn được thì chỉ có Liễu Hạ Huệ, đã từng có kinh nghiệm An Tử Nhiên bi thương phát hiện mình có thể thực thản nhiên tiếp thu sự thực này.



An Tử Nhiên dứt khoát từ bỏ phản kháng, bình mẻ chẳng sợ nứt nắm lấy bộ vị kia của Phó Vô Thiên. (Kiểu như lợn chết không sợ nước sôi của mình ý)



Thứ kia so với hắn còn ngạnh hơn, một bàn tay vẫn vô pháp nắm hết, nhiệt độ nóng bỏng, mạch máu căng tràn làm trong đầu hắn không tự chủ nghĩ đến…



Trong phòng ngủ không lâu lắm liền vang lên một đạo tiếng rên rỉ đầy kìm nén.



Ánh trăng qua song cửa chiếu đến một màn xuân sắc trên giường.



Hai thân thể trần truồng cơ hồ gắt gao triền quấn.



Thiếu niên non nớt đỏ mặt ghé vào bờ vai rộng lớn của nam nhân, hai chân khóa ngồi trên hông, cưỡi lên người y, cơ thịt căng cứng khẩn trương, trên mặt phủ một lớp mồ hôi mỏng.



“Ngô…”



Chất lỏng màu trắng theo cao trào của thiếu niên phun trên người họ, thiếu niên không quan tâm, cả người mệt mỏi ngã vào lòng nam nhân.



Sau đó, hai người ôm nhau ngủ say.