Đại Địa Chủ

Chương 62 : Phát triển

Ngày đăng: 17:01 18/04/20


Sáng hôm sau.



Hai người dùng điểm tâm xong thì tách ra.



An Tử Nhiên muốn đến cửa hàng rồi thị sát vườn tược xử lý nốt những việc còn dang dở, Phó Vô Thiên lại muốn bắt tay thực hiện kế hoạch hắn đã vạch ra hôm qua, quá trình tương đối phức tạp rườm rà, bên cạnh lại không có người tâm phúc, lần này y đành tự thân xuất mã.



Sau khi đưa An Tử Nhiên xuất môn, Phó Vô Thiên trở lại An gia, lúc đi ngang qua hậu viện trùng hợp nghe đến âm thanh đồ vật bị kéo đổ vang lên.



“Cô gia?”



Tiểu nha hoàn y phục hồng nhạt bưng khay đồ ăn đứng cách đó không xa, khuôn mặt ửng hồng, biểu tình hơi chút co quắp, tựa hồ không ngờ sẽ gặp cô gia ở chỗ này, bất quá cô gia lớn lên bộ dáng thực hảo, nàng lớn đến vậy mà chưa từng gặp qua nam nhân nào anh tuấn như vậy, mỗi lần nhìn thấy cô gia đều không tự chủ được mà đỏ mặt.



Phó Vô Thiên nhìn cháo hoa dưa muối trong khay:”Ai dùng bữa bên trong vậy?”



Nha hoàn vội trả lời:”Dạ, là Phương di nương cùng Đại tiểu thư.” Sợ y vẫn còn nghi hoặc nàng chủ động giải thích:”Hai người sáng nay nói muốn dùng bữa trong phòng, nhượng trù phòng chuẩn bị, Vương đầu bếp để nô tỳ mang chút cháo hoa dưa muối cho họ.”



Lúc trước Đại thiếu gia đã hạ lệnh tháng này chỉ có thể hướng Nhị cùng Tam phòng chuẩn bị ngày ba bữa cháo hoa dưa muối, từ giờ đến hết tháng vẫn còn hai ngày, các nàng không thể tiếp tục ra ngoài mua đồ ăn thì chỉ có thể ăn những thứ này, đại khái là do khi trước tiêu pha quá trớn nên hiện tại hết sạch ngân lượng đi.



“Mang vào cho họ đi.”



Nghe đến mệnh lệnh, tiểu nha hoàn run lên một chút mới kịp phản ứng, hô lên một tiếng, lập tức mang đồ ăn vào phòng.



Lát sau, từ bên trong truyền ra âm thanh ăn uống.



Phó Vô Thiên xoay người rời đi.




Thiệu Phi sau khi đắc thủ cũng không gấp gáp chạy về An Viễn Huyền, nán lại làm chút an bài, xong xuôi mới khởi hành trở về.



An Viễn Huyền.



Công nhân đã bắt đầu khởi công xây lại mễ trang, tòa nhà cũ nhanh chóng bị dỡ bỏ, mễ trang nguyên bản to lớn giờ chỉ còn là phế tích cùng một đám bụi mờ mịt.



Bất luận là ngoài đồng ruộng hay dân chúng trong trấn đều là một mảnh hân hoan vui mừng.



An cũng không thể nghĩ được, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi An Viễn Huyền sẽ phát sinh biến hóa lớn như vậy, ngay cả Trương Huyện lệnh cũng bắt đầu xem trọng An gia.



Trương Huyện lệnh là quan viên đứng đầu An Viễn Huyền, tuy hắn không phải một vị quan tốt tuyệt đối, nhưng ít ra hắn luôn vì dân chúng suy nghĩ, An Viễn Huyền có thể phát triển đi lên, đồi với hắn chỉ có lợi mà vô hại, vì vậy hắn không tiếp tục tham dự vào kế hoạch của An Thường Đức, càng không biết âm mưu quỷ kế phát sinh về sau.



Tháng năm, từng gia đình chuẩn bị thu hoạch lương thực.



An Tử Nhiên đã hứa sẽ thu mua lương thực của họ với giá cao, vì vậy nhà nhà đều vui vẻ.



Tuy năm nay xảy ra thiên tai, so với dĩ vãng thu hoạch kém ba bốn trăm cân gạo (1 cân= 0,5 kg), nhưng một mẫu vẫn có thể thu tới bốn năm trăm cân, nộp địa tô, mỗi gia định lưu trữ một chút làm lương thực, phấn còn lại đem bán, bất quá cũng bởi vì Hồng Châu là quê hương lúc nước, chuyên sản xuất gạo, nên giá cả so với những nơi khác sẽ thấp hơn một chút.



Một đấu gạo tương đương với hai mươi cân, tại nơi khác có thể bán được một trăm văn tiền, nhưng ở Hồng Châu chỉ có thể bán được trên dưới tám mươi văn, có những địa phương thậm chí còn thấp hơn, vì vậy nông dân cuối cùng cũng không kiếm được nhiều lắm.



Từ sau khi nam nhân trong nhà đi làm công cho An gia, cơm trưa được An gia cung cấp, mà lượng cơm của nam nhân khá lớn, tích tiểu thành đại, vài gia đình tình huống đều chuyển biến tốt dần.



Bất quá hôm nay tại An gia đã xảy ra một sự việc nghiêm trọng.