Đại Địa Chủ
Chương 70 : Thành gia
Ngày đăng: 17:01 18/04/20
“Đang làm gì vậy?”
Phó Vô Thiên đi đến bên cạnh hắn, một tay chống lên bàn.
Trừ bỏ trang giấy ở trước mặt y, phía dưới vẫn còn hai tờ giấy kèm một trang đang viết dở dang, mặt trên liệt kê chi tiết các sản nghiệp, chữ viết cũng là bất đồng, nhìn vết mực là đủ biết không phải mới viết, ít nhất là đã một đoạn thời gian rồi.
Dứt lời liền thuận tay cầm một tờ lên xem, chữ viết không được xinh đẹp như của Vương phi.
An Tử Nhiên ngẩng đầu nhìn y:”Đây là của hồi môn trước kia phụ thân chuẩn bị cho An Xảo Nga cùng An Khả Tâm, vốn định để đến khi các nàng xuất giá thì lấy ra.”
“Nhưng lại không ngờ là cả hai đều không chờ được, Phương Quân Bình thì mang theo nữ nhi bỏ chạy, những thứ này chỉ sợ không dùng được đi.” Phó Vô Thiên tiếp lời hắn.
An Tử Nhiên nói:”Đây là con đường do chính mẫu tử họ lựa chọn, về sau cho dù có trở lại, đồ hồi môn này ta cũng sẽ không lấy ra.” Vừa hay chỉ có hắn cùng Tô quản gia biết chuyện, cũng không cần lo lắng hậu quả linh tinh các thứ, hắn ngược lại còn phải vui vẻ vì chẳng cần để tâm đến nữa, mặc dù chỉ là nữ nhi do thiếp thất sinh ra, nhưng vì mặt mũi, An Thường Phú chuẩn bị hồi môn cũng không ít, quả nhiên đại tài khí thô.(chỉ người, hành động tuy đủ giàu sang nhưng lại thô thiển, khoe khoang tục tĩu)
Dứt lời, hắn lấy lại tờ giấy trong tay Phó Vô Thiên, vo lại rồi ném đi.
“Vậy một phần khác đâu?” Phó Vô Thiên hỏi.
An Tử Nhiên lấy một tờ giấy khác, dùng bút lông viết lên một chữ lớn:”Viết lại một phần khác là được.”
Danh sách của hồi môn trừ bỏ ruộng đất không được viết lên, những thứ khác đều đầy đủ, ngay cả bất động sản cũng có đến mười gian, ra tay vô cùng hào phóng, bất quá là khi trước An Thường Phú tính toán đem nữ nhi gả vào nhà quan, đồ vật mới nhiều như vậy.
Hiện tại, An Tử Nhiên không tính toán làm như vậy.
Hắn chỉ có thể nhượng bộ để An Khả Tâm gả cho một phú thương, cả đời cơm áo vô ưu, đây đã là ước mơ của nhiều nữ nhân rồi, còn An Khả Tâm là nữ tử thứ xuất, chỉ với thân phận này mà còn mơ tưởng gả cho người có thân phận địa vị, ngay cả vị trí thiếp thất cũng không có cửa.
“Ngươi chuẩn bị để nàng gả cho cái tên họ Lâm ở Đồng Đài Huyền kia sao?” Phó Vô Thiên trong mắt chợt hiên lên một tia hứng thú.
An Tử Nhiên không phủ nhận, chỉ ung dung nói:”Lâm gia tuy không giàu có bằng An gia, nhưng tại Đồng Đài Huyền cũng là phú gia số một số hai, An Khả Tâm gả qua chắc chắn sẽ là chính thê, hơn nữa Lâm Hà lại là độc đinh của Lâm gia, ta đã để người điều tra, gã hiện tại còn chưa thú thê thiếp nào, An Khả Tâm cũng sẽ không phải chịu ủy khuất, nếu nàng trong đầu có chút thủ đoạn, tương lai hạ sinh trưởng tử cho Lâm gia, toàn bộ Lâm gia sẽ là của nàng ta.”
Phó Vô Thiên nhìn hắn, chậm rãi nói:”Vương phi, nhìn không ra ngươi lại vì nàng ta mà suy nghĩ như vậy.”
“Ta không vì nàng ta mà suy nghĩ, chỉ là trần thuật lại sự thật mà thôi.” An Tử Nhiên không chút để bụng nói, bản chất của hắn là người trừng mắt tất báo (đại ý chỉ người nhỏ nhen, hay để bụng), An Khả Tâm hẳn nên cảm thấy bản thân thực may mắn, nếu ngày đó Lâm gia công tử không tới cửa, hắn nhất định sẽ tùy tiện tìm một nhà phú thương đem nàng ta gả quách đi cho rảnh nợ.
Huống chi hắn có tầng quan hệ này, Lâm gia sẽ không dám bạc đãi An Khả Tâm, đây đã là phu gia tốt nhất mà nàng ta có thể có được.
“Nàng ta sẽ chịu sao?”
“Nàng ta không có quyền chọn lựa.”
Trịnh Bích vẫn luôn cho rằng Lâm gia chẳng có gì ghê gớm.
Tuy là phú gia, nhưng so với An gia thì thua kém không ít.
Hôm nay nhìn đến đống sính lễ này, nàng biết mình sai rồi.
“Thiếu đông gia… à không, về sau nên đổi là đại cữu tử (anh rể).” Lâm Hâm thấy An Tử Nhiên đi tới vội lên tiếng chào hỏi, tuy bề ngoài mập mạp nhưng lễ nghi thì không chê vào đâu được.
An Tử Nhiên gật gật đầu, thỉnh Lâm Hâm ngồi xuống.
Yên vị xong xuôi, gã lập tức lấy ra từ trong ngực áo một tấm thiếp đưa cho hắn:”Đại cữu tử, đây là danh sách sính lễ của Lâm gia, thỉnh xem qua.”
“Cho ta xem.”
Trịnh Bích đang mải mê thưởng thức bảo bối nghe được câu này vội chạy tới, vươn tay muốn đoạt lấy tấm thiếp, lại bị Tô quản gia đi trước một bước đón lấy rồi đưa cho An Tử Nhiên.
Trịnh Bích căm tức nhìn Tô quản gia, hiện tại ngay cả lão quản gia này cũng không thèm coi nàng ra gì.
An tử Nhiên nhìn đến những thứ trên danh sách, mỗi một thứ đến ghi nhớ cẩn thận, Lâm gia quả thật không thể tính là gia đình đại phú đại quý, nhưng một lần có thể xuất ra nhiều đồ vật đến vậy, có thể thấy thật sự dụng tâm rất lớn, quyết tâm muốn đem An Khả Tâm thú về.
Một lát sau, An Khả Tâm mang theo nha hoàn lại đây, vừa trông thấy nàng, Lâm Hâm lập tức kích động đứng lên, đi tới trước định nắm lấy tay An Khả Tâm, lại bị nàng ta né tránh.
An Khả Tâm biểu tình cứng ngắc giải thích:”Lâm công tử, chúng ta còn chưa thành thân đâu, nam nữ thụ thụ bất thân.”
Lâm Hâm vỗ vỗ đầu, một bộ ngây ngốc nhìn mỹ nhân:”Đúng đúng đúng vậy, xin lỗi, ta quả thực rất cao hứng, không cẩn thận quên mất.”
Thấy một màn này Trịnh Bích ngược lại lộ ra biểu tình suy nghĩ sâu xa.
Sau đó, Lâm Hâm cùng An Tử Nhiên thương lượng định ra một ngày lành để đón dâu, thời gian thống nhất là mười lăm tháng năm, tuy chỉ còn chưa tới mười ngày, nhưng so với khi An Tử Nhiên xuất giá thì còn nhiều thời gian hơn, với lại không lâu nữa họ sẽ chuyển đến Quân Tử thành, cũng sẽ không có quá nhiều thời gian để hao phí nữa.
An Khả Tâm thì lại có chút bất mãn với việc thành thân gấp gáp như vậy, tuy nàng đồng ý gả cho Lâm Hâm, nhưng trong lòng vẫn còn có chút bài xích, nàng cho rằng nương sẽ cật lực phản đối, hy vọng nương sẽ phản ứng gay gắt kiểu như có chết cũng không đồng ý, nhưng thái độ của Trịnh Bích lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của nàng.
“Như vậy là quyết định rồi.” Trịnh Bích cười tươi như hoa, mắt nhìn Lâm Hâm ngày càng hòa ái.
An Tử Nhiên suy tư nhìn nàng một cái.
Nhạc mẫu ưng thuận, đại cữu tử cũng không có ý kiến, Lâm Hâm phi thường cáo hứng, sính lễ hạ xong, mỹ nhân đều đã gặp, ngồi một lát gã liền đứng dậy cáo từ.