Đại Địa Chủ
Chương 71 : Tạ lễ
Ngày đăng: 17:01 18/04/20
Ra khỏi đại sảnh, bản tính của An Khả Tâm lập tức bại lộ.
Không thèm cố kỵ ánh mắt hạ nhân, nàng vội vội vàng vàng lôi kéo Trịnh Bích trở lại Bích Thủy viện.
Tô quản gia vừa bước vào vừa vặn trông thấy cảnh này, quay đầu nói với An Tử Nhiên:”Đại thiếu gia, Tam phòng trước đây không phải còn sống chết không chịu để Nhị tiểu thư gả tới Lâm gia sao? Như thế nào lại đột ngột thay đổi?”
An Tử Nhiên nhìn theo bóng dáng mẫu tử Trịnh Bích biến mất trên hành lang, cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của Tô quản gia, hỏi lại:”Bà ta từ khi nào thì thay đổi thái độ?”
Tô quản gia ngẫm lại một hồi:”Hình như là sau khi Lâm gia đưa sính lễ tới.”
“Đó chính là đáp án.”
An Tử Nhiên xoay người chuẩn bị trở lại thư phòng, hắn đã nghĩ ra danh sách hồi môn của An Khả Tâm nên sắp xếp thế nào.
Tô quản gia bừng tỉnh đại ngộ, xem ra Tam phòng đối với sính lễ của Lâm gia nảy sinh chủ ý, cũng không biết là tốt hay xấu, bất quá chỉ cần không phải đối mặt với mẫu tử Trịnh Bích, ông đã rất cao hứng rồi, về phần Lâm gia, Nhị tiểu thư gả qua đó thì chính là chuyện nhà của họ.
Lại nói về An KHả Tâm sau khi lôi kéo Trịnh Bích trở về Bích Thủy viện.
Vào trong sân, Trịnh Bích lập tức vùng khỏi tay nữ nhi:”Ngươi tự nhiên lại nổi xung gì a, tay nương đều bị ngươi làm gãy.”
Dứt lời xoa xoa cổ tay.
An Khả Tâm cố gắng giữ bình tĩnh, đầy ám ách nói:”Nương, không phải người vẫn luôn phản đối việc ta gả vào Lâm gia sao? Vừa rồi ở đại sảnh vì cớ gì người lại đồng ý a?”
Nghe nữ nhi oán trách, Trịnh Bích thoáng sửng sốt, sau lại bật cười.
“Nương còn tưởng ngươi muốn nói gì nữa chứ, nguyên lại là chuyện này, mà có vấn đề gì sao?”
Chu lão hán ngay lúc An Tử Nhiên vừa qua mễ trang xem xét đã muốn báo danh ngày chỉ có thể tham gia tu sửa bốn canh giờ do trong nhà vẫn còn đất vườn cần chiếu cố, thời gian nghỉ trưa còn vội mang màn thầu về cho tử nữ ở nhà.
Phụ nhân phi thường cảm kích An tử Nhiên.
Nếu không có thiếu đông gia, hài tử của họ liền bị đói.
Phụ nhân gọi An Tử Nhiên, nói có thứ muốn cấp cho thiếu đông gia, dứt lời nhanh chóng chạy về nhà, không lâu sau đem một túi lớn quay lại.
“Thiếu đông gia, lần trước nếu không nhờ ngài, oa oa nhà chúng ta năm nay khẳng định ăn không đủ no, không có gì nhiều nhặn, ta làm chút cháo, thỉnh ngài nhận lấy, cũng không phải thứ gì quý giá, nhưng hàng xóm đều khen ngon, thiếu đông gia chiếu cố mà nhận lấy.”
Phụ nhân cẩn thận nâng lên một túi lớn thoạt nhìn không nhẹ, đôi tay thô ráp, vẻ mặt chờ mong.
An Tử Nhiên trầm mặc một lát rồi đưa tay tiếp lấy:”Cám ơn.”
Phụ nhân nhất thời nở nụ cười.
Thiệu Phi lập tức vươn tay tiếp nhận túi cháo từ tay An Tử Nhiên, thử ướm ướm, quả thực không nhẹ, mở ra nhìn, cháo thoạt nhìn là mới làm, nhìn rất hấp dẫn, nước miếng nhất thời ứa ra, vội vàng thu hồi, có điểm tò mò hỏi:”Vương phi, người vừa nãy vì sao lại không cự tuyệt?”
“Vì sao phải cự tuyệt?” An Tử Nhiên hỏi ngược lại.
Thiệu Phi cấm thanh.
“Hảo, trở về ăn cơm.”
Thiệu Phi nhanh chóng đuổi theo.