Đại Địa Chủ
Chương 74 : Khác hẳn với người thường
Ngày đăng: 17:01 18/04/20
Ánh trăng qua cửa sổ chiếu rọi vào trong phòng, quang mang mỏng manh giúp trong phòng sáng thêm đôi chút, chiếu rọi sa trướng cách đó không xa.
Thanh âm ‘Y nha’ vốn rất nhỏ trong đêm tĩnh lặng trở nên phá lệ rõ rệt, sa trướng màu trắng như ẩn như hiện, hai thân thể trần trụi giao triền miên man, tiếng thở dốc đầy áp lực từ bên trong truyền ra.
Thiếu niên mềm nhũn vô lực nằm trên chăn, sắc mặt đỏ đến mức có thể trích ra máu, trên trán phủ một tầng mồ hôi mỏng, khớp hàm cắn chặt, nhưng thỉnh thoảng vẫn không kìm được phun ra vài tia rên rỉ tinh tế, ẩn nhẫn mà hưởng thụ.
Thắt lưng mảnh mai ép tới cực thấp, kiều đồn lại nâng lên cao cao.
Nam nhân dáng người so với hắn cao lớn hơn rất nhiều, tựa một đầu dã thú gào thét, không ngừng tiến tiến xuất xuất trong cơ thể hắn, côn bổng tráng kiện, mỗi lần lui ra đều đem lại kích thích đáng kinh ngạc.
Tiếng nước từ nơi kết hợp theo động tác trừu sáp của nam nhân vang lên, không biết là mồ hôi hay vẫn là dịch thể do hai người phun tới, chăn đều là một mảnh ẩm ướt.
Cuối cùng, An Tử Nhiên vẫn thuận theo dục vọng bản thân.
Thiếu niên động tác trở nên sảng khoái lưu loát, gả cho một nam nhân vốn nằm ngoài dự liệu của hắn, nhưng ván đã đóng thuyền (trong trường hợp này có nghĩa là chuyện đã xảy ra rồi không thể thay đổi gì thêm nữa), nếu còn nhăn nhó ra vẻ thì chẳng khác gì nữ nhân.
“Vương phi, trong cơ thể ngươi thực thoải mái.”
Phó Vô Thiên tựa hồ trêu chọc hắn chưa đủ, vào lúc đầu óc hắn gần như biến thành tương hồ liền mạnh mẽ động thân, thanh âm vì dục vọng mà khàn khàn mất tiếng.
An Tử Nhiên thân thể chấn động, lý trí dần trở lại:”…Câm miệng!”
Hắn nguyện ý phóng túng dục vọng, tạm thời nhân nhượng để y chiếm tiện nghi thì thôi, tên hỗn đản này lại không biết đủ, ngược lại được nước lấn tới, bất quá hắn sẽ nhớ kĩ, về sau có cơ hội, nhất định đòi lại cả vốn lẫn lãi.
“Ha hả…”
Phó Vô Thiên thỏa mãn trêu chọc Vương phi nhà mình, như An Tử Nhiên mong muốn mà ngậm miệng, tiếp tục cặm cụi cày cấy, tần suất hoạt động của hông nhanh thêm vài phần, lực đạo tiến xuất gia tăng, chốc lát lại đỉnh đến điểm nhạy cảm của hắn, kết quả là phân thân vừa mới thư giải không bao lâu lại có xu thế đứng lên.
“Ngô…”
An Tử Nhiên không kìm được phun ra một tia rên rỉ đầy áp lực, hai tay khẩn cấp níu lấy chăn dưới thân, lực đạo lớn đến nỗi đầu ngón tay trở nên trắng bệch, nếu không phải Phó Vô Thiên đang giữ lấy thắt lưng, hắn tuyệt đối đã xụi lơ.
Thân thể rất mẫn cảm, đụng chạm nhẹ một chút đều có phản ứng, khoái cảm nhận được so với người bình thường đều mãnh liệt.
Nương theo động tác ngày càng mạnh mẽ của Phó Vô Thiên, hắn cảm thấy phía trước trướng đến khó chịu, nhịn không được đem tay sờ soạng đi xuống, nghĩ muốn an ủi dục vọng bản thân, chính là còn chưa kịp đụng tới thì đã bị một bàn tay to lớn cầm đi, thanh âm mất tiếng của Phó Vô Thiên vang lên.
“Chúng ta đồng thời.”
Trầm mặc hồi lâu, ngay tại lúc An Tử Nhiên cho rằng y sẽ không trả lời, thanh âm thuần hậu của Phó Vô Thiên vang lên, đáp án hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn.
An Tử Nhiên nghe được thanh âm của bản thân:”Tò mò? Về điều gì?”
Tay Phó Vô Thiên đột nhiên đưa qua, ngả ngớn nâng cằm hắn, ánh mắt trong bóng đêm trở nên âm trầm:”Tò mò một người trước sau sao có thể biến hóa lớn đến vậy, từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới đều tò mò, vì vậy bổn Vương mới bắt đầu chú ý đến ngươi, sau đó biết được rất nhiều chuyện của ngươi.”
“Chỉ vì vậy, cho nên ngươi mới muốn ta gả thay?” An Tử Nhiên cảm thấy Phó Vô Thiên không khỏi rất coi nhẹ hôn nhân đại sự, tuy một phần là do mệnh lệnh của trưởng bối không thể không tuân theo, nhưng về sau y rõ ràng có quyền chủ động.
Phó Vô Thiên nghe ra bất mãn trong lời hắn, không chút để bụng nói:”Sau khi tiếp xúc, bổn Vương phát hiện, ngươi tựa như một quyển sách rất đáng lưu tâm…”
“So sánh thô tục.”
“Không cần như vậy, Vương phi, bổn Vương hiếm khi mới có dịp trữ tình một chút.”
“Nói trọng điểm!”
“Hảo, trọng điểm chính là, bổn Vương thấy cưới ngươi thực giá trị, bổn Vương thực thích ‘Vẻ đẹp tâm hồn’ của ngươi, cho nên chưa từng cảm thấy hối hận.”
“…Vẻ đẹp tâm hồn?” An Tử Nhiên khó tin, đây mà là lời y nên nói ra sao?
Phó Vô Thiên gật đầu:”Đúng vậy, ‘Vẻ đẹp tâm hồn’.”
An Tử Nhiên rốt cuộc đã hiểu, nhưng vẫn có một chút không rõ:”Bởi vì đối với ta thấy hứng thú, nên liền thú ta, như vậy ngươi kỳ thực là một cái song tính luyến?”
“Ân? Song tính luyến?”
“Chính là vừa thích nữ nhân lại thích cả nam nhân.”
Phó Vô Thiên hiểu được ý của hắn, nhìn nhìn:”Là nam hay nữ đối với ta cũng không quan trọng, nhưng nam nhân không phải đều như vậy sao?”
An Tử Nhiên ách thanh.
Nam nhân đều như vậy sao? Là hắn tư tưởng lạc hậu, vẫn là thế giới này tư tưởng quá mức siêu thoát, hoặc là tư duy của Phó Vô Thiên chưa bao giờ nằm trên cùng một trục hoành với người bình thường?
Hắn đột nhiên có một loại ảo giác chân tướng kỳ thực là cái thứ ba.