Đại Địa Chủ
Chương 75 : Giúp đỡ
Ngày đăng: 17:01 18/04/20
Sáng sớm hôm sau, An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên vẫn dậy sớm như mọi khi.
An gia trên dưới không ai phát hiện chuyện hai người đã trở thành phu thê danh xứng với thực, còn về kỳ hạn giữ đạo hiếu, đối với hai phu phu này, một người mang linh hồn tới từ thế kỉ hai mươi mốt, kẻ còn lại rõ rang là phần tử tam quan bất chính, việc giữ đạo hiếu gì gì đó chưa bao giờ nằm trong phạm vi cần suy xét.
Hôm nay An Khả Tâm dọn đến tân phủ để chuẩn bị xuất giá.
Tòa nhà kia chỉ lớn bằng một nửa đại trạch An gia, không đủ chỗ cho quá nhiều người trụ lại, An Tử Nhiên tính toán để mẫu tử Trịnh Bích dọn qua trước.
“Tay chân thận trọng một chút, đây chính là đồ cưới của bổn tiểu thư, nếu phá hỏng thì cả đám các ngươi đều không bồi thường nổi đâu.” Thanh âm An Khả Tâm kiêu ngạo sai bảo truyền tới từ tiền thính.
An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên vừa đi tới đã trông thấy nàng ta đứng trên bậc thang không ngừng sai sử hạ nhân dọn những sính lễ Lâm Hâm mang tới, ngày đó còn một bộ dáng sống chết không chịu gả, hiện tại thì như vậy.
“Đều cẩn thận cho ta.”
Trịnh Bích đứng bên cạnh nữ nhi, mặt mày đầy vẻ xuân phong đắc ý, dứt lời liền nhìn qua phía An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên.
*Xuân phong đắc ý: đầy đủ cả câu là ‘Xuân phong đắc ý mã đề tật’ – trong gió xuân mát rượi thả sức cho ngựa phóng đi– là câu thứ ba trong bài ‘Đăng khoa hậu’ (Sau khi thi đỗ) thuộc thể Thất ngôn tứ tuyệt của Mạnh Giao (751-814) một nhà thơ cùng thời với Bạch Cư Dị, Hàn Dũ, Giả Đảo,… thời Trung Đường. Đại ý của câu thơ này là chỉ việc sau khi đạt được thành tựu trong công việc hay cuộc sống thì có cảm giác đắc ý, hả hê.*
An Khả Tâm cũng chú ý tới bên này, không biết suy nghĩ gì mà ám chỉ liếc Trịnh Bích một cái. Trịnh Bích lập tức đi đến trước mặt hai người, cười nói:”Tử Nhiên a, tiếp qua vài ngày chính là lúc Khả Tâm xuất giá, này danh sách hồi môn, không biết đã viết xong chưa?”
An Tử Nhiên liếc nhìn mẫu tử hai người một chút, từ trong ngực lấy ra đan tử (tấm thiếp đỏ viết danh sách của hồi môn) đã sớm viết xong đưa cho An Khả Tâm:”Đồ vật ta đã để Tô quản gia chuẩn bị, các người trước đem sính lễ của Lâm gia mang tới tân trạch tử, buổi chiều Tô quản gia sẽ đem đồ vật chuyển qua.”
Trịnh Bích không thể chờ thêm nữa, vội vàng mở đan tử ra nhìn.
An Khả Tâm cũng muốn biết An gia cấp cho mình bao nhiêu hồi môn.
Nhìn thoáng qua, Trịnh Bích đột nhiên khép lại đan tử, không hài lòng nói:”Như thế nào mà ngay cả một khối đất cũng không có, ta nhớ khi trước lão gia đã từng nói qua, chờ Khả Tâm xuất giá sẽ đem vài mẫu đất vườn tặng cho nó làm hồi môn.”
Đất vườn thuộc loại bất động sản, có trong tay chính là chuyện cả đời, không giống như trang sức vàng bạc, chỉ cần dùng là sẽ hết, nàng tuy chỉ là nữ nhân hậu viện, chính là đạo lý đơn giản ấy vẫn phải biết, nàng vốn nghĩ An Tử Nhiên ít nhiều sẽ cấp vài mẫu đất vườn.
An Tử Nhiên nói:”Bà cũng biết được đó là khi phụ thân còn tại thế.”
“Nhưng đó là nguyện vọng của lão gia, sao ngươi có thể làm trái?” Trịnh Bích có điểm tức giận, nàng còn trông chờ nhờ vào chuyện nữ nhi xuất giá có thể thu tới tay vài mẫu đất vườn đâu.
“Mặc kệ phụ thân của ta còn tại thế hay không, hiện tại đương gia là ta, nếu bà còn chưa vừa lòng, không sao cả, ta có thể viết lại một đan tử khác.” Ánh mắt đen đặc nhìn chằm chằm Trịnh Bích, thanh âm bình tĩnh không chút gợn sóng.
An Khả Tâm vừa định mở miệng nói bản thân không vừa lòng.
Tô quản gia kinh ngạc nhướng mày:”Lão đã biết, Đại thiếu gia.”
An Tử Nhiên nghe ông nói vậy liền yên tâm.
“Đại thiếu gia, vẫn còn một chuyện nữa, ngài định sắp xếp Tứ phòng như thế nào?” Tô quản gia đột nhiên nhớ đến vấn đề này, Tam phòng đã an bài ổn thỏa, Nhị phòng thì đem theo nữ nhi bỏ trốn, hậu viện chỉ còn lại một Tứ phòng.
An Tử Nhiên trầm mặc.
Tô quản gia lo lắng nói:”Đại thiếu gia, Tứ phòng dù sao cũng là thiếp thất của lão gia, mang nàng tới Quân Tử thành chỉ e không thích hợp, không bằng đem nàng để lại An Viễn Huyền?”
An Tử Nhiên lắc đầu:”Ta tính mang ả theo.”
Vương Tình Lam hiện tại là đối tượng hoài nghi trọng điểm của hắn, hơn nữa ả thực sự là một nữ nhân nhiều thủ đoạn, để ả ở lại không yên tâm, nói về đùa giỡn thủ đoạn, Tô quản gia không phải đối thủ của ả, so với Nhị cùng Tam phòng, Vương Tình Lam càng cần phải để tâm hơn.
Tô quản gia biết Đại thiếu gia đều nói một không hai.
Ngày An Khả Tâm xuất giá rất nhanh liền tới.
Ngày mười lăm tháng năm, một ngày phi thường may mắn, ở Đại Á, mười lăm tháng năm có nghĩa là ngày toàn gia đoàn viên vui vẻ.
Hôm nay, An gia tân trạch tử giăng đèn kết hoa, hạ nhân đi lại tấp nập, vội vàng đến chân không chạm đất.
Sáng sớm, đội ngũ đón dâu đã khua chiêng gõ trống tiên vào đại môn, đi đầu đúng là chuẩn tân lang Lâm Hâm, mặt mũi mập mạp đầy hân hoan, cơ hồ không nhìn đến mắt.
Tân nương An Khả Tâm được hỉ nương cùng nha hoàn dìu ra.
Lâm Hâm thấy vậy lập tức nhảy xuống ngựa, bất quá, vì cơ thể quá nặng nề, động tác lại có vể đặc biệt vụng về ngốc nghếch, may mắn có gia nhân đứng dưới đỡ, nếu không rất có thể chuẩn tân lang ở trước mặt đại gia sẽ trình diễn một màn cạp đất.
Lâm Hâm kích động đi đến trước mặt tân nương tử.
An Tử Nhiên nhìn gã:”Muội muội của ta về sau liền giao cho ngươi.”
Lâm Hâm lập tức gật gật đầu:”Đại cữu tử xin yên tâm, ta nhất định sẽ chiếu cố Khả Tâm thật tốt.” Dứt lời liền cùng hỉ nương phù tân nương lên kiệu hoa.
Đội ngũ đón dâu lại oanh oanh liệt liệt rời đi.