Đại Đường Song Long Truyện

Chương 100 : Mỹ nhân Như Ngọc

Ngày đăng: 13:13 19/04/20


Mùi bánh bốc lên thơm ngào ngạt. Khấu Trọng nhìn Từ Tử Lăng, rồi lại nhìn loại bánh quái dị mới sáng tạo ra đang cháy xèo xèo trong chảo, hai hàng lông mày nhướng lên đắc ý, thế nhưng khi gã dùng xẻng xúc lên thì chiếc bánh đang bốc hơi ngào ngạt ấy lập tức vỡ tan ra làm bốn năm mảnh. Hai gã chỉ biết nhìn nhau cười khổ, dở khóc dở cười. Hai gã đã tốn công cả một buổi chiều, đến giờ mặt trời đã khuất sau rặng núi xa xa ở phía trời tây, vậy mà một cái bánh cũng không làm ra. Khổ nhất là Lương Khiêm, Phức tỷ và Lan Cô đều đã mấy lần phái người tới nhắc nhở bọn gã, khiến hai gã càng thêm khẩn trương lo lắng. Vấn đề làm bánh này xem ra còn khiến bọn gã đau đầu hơn cả câu đố về Loan Loan.



Khấu Trọng nói: "Chi bằng dứt khoát lấy cái này làm nhân bánh, rồi lấy mì thay cho bột đậu bọc bên ngoài, sau đó thêm vừng và trứng gà phết lên trên, cho vào chảo nướng, đảm bảo vừa thơm vừa ngon".



Từ Tử Lăng làu bàu nói: "Vậy thì có khác gì Tô Nhi Ấn bình thường chứ? Hay là chưng lên? Như vậy vừa thơm vừa không tổn hại mùi vị".



Lúc này Lan Cô lại đến, thì cố làm ra vẻ ngạc nhiên hỏi: "Trong đó là gì vậy? Rốt cuộc là các người làm bánh hay là nấu cháo đấy?".



Khấu Trọng đang đầy một bụng tức, liền quay sang trừng mắt nhìn Lan Cô một cái, khiến thị cảm thấy ớn lạnh toàn thân, khẽ run lên một cái, ngoan ngoãn cúi đầu đi ra ngoài như một con gà bại trận. Khấu Trọng thu nhiếp tâm thần nói: "Hay là chúng ta lần lượt dùng bốn cách hấp, rán, trần, luộc làm bốn loại bánh khác nhau, chỉ cần có một loại khiến bà nương quỷ đó thấy ngon, là chúng ta có thể vãn hồi lại thể diện rồi? Cứ nghĩ đến bà nương Lan Cô đó là ta lại cảm thấy trận này tuyệt đối không được phép thua".



Từ Tử Lăng đồng tình nói: "Vậy để ta làm ra một loại bánh rán độc đáo đặc sắc mùi vị thơm ngon trước, ba loại kia thì ngươi tự nghĩ cách lấy đi".



Lúc này Tiểu Quyên lại đến, hai gã vội vàng chạy tới nhờ ả đi thu xếp nguyên liệu.



o0o



Hai gã mệt nhọc ngồi phệt xuống, bốn loại bánh mới cuối cùng cũng xuất thế. Tiểu Quyên vỗ tay hoan hô, cầm khay bánh bưng đi: "Ta mang đi cho Phức đại tỷ. Ôi! Thơm quá! Chỉ nhìn đã biết là rất ngon rồi".



Hai gã vội nhảy dựng lên, một tả một hữu đi sát bên Tiểu Quyên ra ngoài. Tiểu Quyên dừng bước ngạc nhiên hỏi: "Các người làm gì vậy?".



Khấu Trọng cười cười nói: "Thứ chân quý thế này, không có chúng tôi hộ tống làm sao được. Không may giữa đường bị người khác cho thêm thứ khác vào, không phải chúng tôi hết đời hay sao?".



Tiểu Quyên cười khúc khích nói: "Có lồng che lại rồi mà, người khác làm sao giở trò được chứ, mới lại làm gì có kẻ nào có gan đó? Có điều, nếu hai người muốn đi chơi khắp nơi một phen thì cứ đi theo người ta cũng được".



Chợt một bóng người loáng lên hiện ra trước mặt, Lương Khiêm đứng chặn ngay trước mặt ba người, tỏ vẻ không vui nói: "Ta còn chưa thử qua làm sao có thể dâng lên được?".



Tiểu Quyên ưỡn ngực nói: "Đây là do Phức đại tỷ phân phó, bánh làm xong phải dâng lên cho trường chủ nếm thử ngay lúc còn nóng, không liên quan đến Lương phó tổng quản ngài".



Lương Khiêm hiển nhiên rất úy kỵ Phức đại tỷ, nghe vậy liền ngây người ra. Thanh âm của Lan Cô chợt vang lên bên cạnh: "Hai tên tiểu tử các ngươi đã quên quy củ rồi sao? Ai cho các ngươi đi lại lung tung như vậy?".




Sau khi bái kiến Lương Khiêm, trở về phòng của hai gã thì cũng đã là đầu canh một, Tiểu Quyên giờ mới vui vẻ tạm biệt hai gã, trở về phủ trường chủ. Khấu Trọng đưa tay lên ngửi ngửi, rồi lại dí mũi vào ngửi người Từ Tử Lăng. Sau đó đề nghị: "Chúng ta toàn là mùi dầu mỡ, lại còn phải ngủ chung một giường nữa, làm sao mà ngủ được chứ. Hay là đi tắm bà một trận cho mát, dù sao thì trong gia pháp cũng không có điều lệ nào cấm ngủ dậy muộn cả, tắm xong thì ngủ bà nó đến giữa trưa cho bõ".



Từ Tử Lăng chau mày nói: "Nhưng nhà tắm ở đâu chứ? Bây giờ thì mọi người đều đã yên giấc cả rồi, muốn tìm người để hỏi cũng khó nữa".



Khấu Trọng nói: "Ta vừa thấy một số căn phòng vẫn còn ánh đèn, hơn nữa nhà tắm chắc cũng không xa đây lắm đâu, chúng ta cứ vừa đi vừa hỏi là được. Hắc, cứ coi như là luyện tập tìm kiếm Dương Công Bảo Khố đi!".



Từ Tử Lăng cuối cùng cũng phải đồng ý, hai gã tìm lấy mấy bộ quần áo sạch rồi mò mẫm ra khỏi phòng. Cả khu nhà vắng lặng không người, trừ căn phòng của hai gã thì các gian khác đều đã tắt đèn tối om, có một số gian còn vang lên tiếng ngáy đều đều nữa. Cũng may là ở các góc hành lang và chỗ ra vào đều có đèn lồng chiếu sáng. Trên trời sao sáng lấp lánh, nhưng vẫn chưa thấy vầng nguyệt xuất hiện. Ở phía mục trường vang lên tiếng ngựa, tiếng cừu, thi thoảng lại có tiếng chó sủa oắc oắc, tạo nên một không khí rất đặc sắc mà chỉ riêng sơn thành mới có.



Khấu Trọng lại vận dụng tài năng địa lý thiên bẩm của mình tính toán: "Phía tả chính là Phi Mã Viên của trường chủ, sau lưng là Trù Lầu, bên hữu là hậu sơn, chỉ có lối ra trước mặt chúng ta đây là không biết dẫn đi đâu, muốn thử thì phải thử phía này trước".



Từ Tử Lăng nghiêng tai lắng nghe rồi nói: "Nhưng phía hậu sơn lại có tiếng nước chảy róc rách, ít ra thì cũng có suối nước hay ao hồ nhỏ gì đó, theo ta thế tốt hơn là cứ đi mò mẫm mà không biết gì, chẳng may phạm phải những điều cấm kỵ ở đây, phải ăn côn trượng hay roi da thì lỗ vốn lắm".



Khấu Trọng gật đầu đồng ý: "Xem ra ngươi thích hợp làm nô tài hơn ta, ta thì chưa từng nghĩ qua sẽ bị ăn côn trượng hay là roi da gì cả, hà...".



Hai gã lẩm bẩm đùa giỡn, vừa rón rén bước về phía hậu sơn. Sau khi đi qua cánh cửa hình bán nguyệt, hai gã mới biết nơi này có một hoa viên, tuyệt nhất là có một con đường có mái che nối thẳng vào trong vườn, tạo thành một cảnh đẹp hết sức đặc sắc, bên trái còn có một hồ sen, giữa hồ có một tòa lục giác đình, nối với bờ bằng một chiếc cầu nhỏ. Mặt trăng hiện ra nơi góc trời bên phải, rải xuống nhân gian u tĩnh những tấm màn ánh sáng nhàn nhạt lấp lánh ánh bạc, khiến cho cảnh sắc càng thêm mê người.



Hai gã quên cả đi tắm, đứng ngây người ra ngắm cảnh. Khấu Trọng ngửa mặt nhìn vách núi dựng đứng phía sau hoa viên, trên đó những cây tùng lâu năm mọc trên vách đá không ngừng rung rinh như đang khiêu vũ với gió, không khỏi thở dài tán mỹ: "Từ khi xuất đạo đến nay, đây là lần đầu tiên ta có cảm giác muốn ần thế lánh đời. Hà... sức ảnh hưởng của nơi này thật lớn".



Từ Tử Lăng đồng cảm nói: "Người xây dựng ngự hoa viên này nhất định phải là cao thủ trong nghề, ta thấy dù là ngự hoa viên của Dương Quảng cũng không có thứ cảm giác khiến người ta phải tâm mê thần loạn như nơi này.



Khấu Trọng thúc nhẹ một cái vào người gã, cười cười nói: "Ngươi nhìn dòng suối nhỏ kia xem, ta thấy nhất định là được khơi nguồn từ trong núi ra đó. Hay là chúng ta thử đi tìm đến đầu nguồn, sau khi tắm rửa sạch sẽ rồi thì lên Lục Giác Đình ngắm trăng. Hà... thật là sảng khoái!".



Tâm tình Từ Tử Lăng cũng rất tốt, nghe gã nói vậy liền lập tức bước đi. Bọn gã cứ nhàn tản đi trên hành lang, hai bên đường cây cối sum suê, vượt qua một rừng trúc thì liền nghe thấy tiếng nước chảy róc rách. Thì ra nơi tận cùng của đường hành lang này là một tòa phương đình nhỏ, đối diện với vách đá trăm trượng, gần đó là một thác nước đổ từ trên cao xuống, khí thế bức nhân. Nếu không phải có rừng trúc cách biệt, ở trong viện nhất định cũng có thể nghe được tiếng thác đổ ầm ầm.



Hai gã ngẩn người ngắm nhìn khung cảnh hùng tráng trước mắt. Bên trái có một con đường lát đá trắng, nối thẳng đến phương đình, dọc theo bên đường là hai hàng cây rậm rạp mọc ven theo vách núi, gây cho người ta một cảm giác chỉ muốn đi sâu vào thám hiểm. Hai gã vừa đi, vừa ngắm cảnh, rẽ tả ngoặt hữu, đột nhiên không gian trước mắt mở rộng, sát bờ đá có một căn tiểu lâu hai tầng, hình thế hiểm yếu phi thường. Lúc này trên lầu hai vẫn còn sáng đèn, hiển nhiên trên lầu chẳng những có người sống, mà giờ này người đó vẫn còn chưa đi nằm.



Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đâu ngờ ở cuối đường lại có một căn lầu thế này, đang định quay đầu đi về thì chợt nghe một giọng nam nhân già nua vang lên bên tai: "Quý khách đã tới, sao không lên đây gặp lão phu một lần!".