Đại Đường Song Long Truyện

Chương 107 : Chia nhau hành động

Ngày đăng: 13:14 19/04/20


Không khí trong Phi Mã Mục Trường trở nên khẩn trương. Những lầu canh trên tường thành bình thường không một bóng người, giờ đây đều phòng vệ sum nghiêm. Từng đội từng đội tráng đinh trong nội bảo được điều ra ngoài sơn thành, tụ tập ở bình nguyên dưới mục trường, chuẩn bị ra thành khai chiến.



Khấu Trọng và Từ Tử Lăng trở về phòng, còn chưa ngồi vững thì Lan Cô đã tới phân phó: "Trường chủ nghiêm lệnh người trong nội bảo trừ phi có nhiệm vụ, bằng không không được ra khỏi bản viện, kẻ nào vi phạm sẽ bị trừng trị theo gia pháp, các ngươi đã rõ chưa?".



Khấu Trọng dựa lưng vào cửa, nhìn Lan Cô đứng bên ngoài nói: "Bất luận có đánh trận hay không mọi người đều phải ăn cơm, Lan Cô nói với chúng tôi việc này không phải hơi thừa hay sao?".



Lan Cô không ngờ Khấu Trọng không nể mặt như vậy, nào chịu được cơn tức này, sa sầm mặt lại nói: "Trang viên đã có quản sự, các ngươi phải lưu lại đây, không được ra khỏi cừa dù chỉ một bước, nếu không thì đừng trách ta không khách khí".



Khấu Trọng cười hì hì nói: "Lan Cô bớt giận, vừa rồi trước khi đại quản gia tới báo cáo chuyện tứ đại khấu xuất hiện ở vùng phụ cận, chúng tôi cũng vừa hay đề cập chuyện phòng ở với trường chủ xong". Đoạn gã quay đầu lại nhìn Từ Tử Lăng đang che miệng cười hỏi: "Tiểu Tinh, trí nhớ của ngươi tốt hơn ta, có nhớ lúc ấy trường chủ nói gì không?".



Từ Tử Lăng giờ mới tỏ vẻ nghiêm nghị, trầm ngâm nói: "Lúc ấy trường chủ bảo chúng ta cứ yên tâm, còn phải làm thêm nhiều bánh để chiêu đãi Tú Ninh công chúa và tùy tùng, tuyệt đối không được hoảng loạn, làm mất đi thể diện của mục trường chúng ta".



Lan Cô lập tức á khẩu, lại nhớ ra còn chưa an bài chỗ ở mới cho hai gã, cơn tức lập tức tiêu tán, ngập ngứng nói: "Nếu trường chủ đã phân phó, các ngươi còn ở đây làm gì?".



Hai gã thầm cảm ơn trời đất, vội vàng chạy về phía phòng củi.



o0o



Hoàng hôn, Khấu Trọng và Từ Tử Lăng làm xong bánh ngọt, cho vào hộp gấm bưng về phía Hoàn Lục Viên mà Lý Tú Ninh cư ngụ, dọc đường gặp phải mấy đội tuần phòng, nhưng sau khi hỏi han mấy câu đều không làm khó hai gã.



Hoàn Lục Viên là một tiểu viện độc lập có tường cao bao quanh, nằm ở bên phải trung đình, cây cối rậm rạp, cảnh sắc u tĩnh. Điểm đặc sắc nhất là ở lối vào có một thạch lâm rộng chừng mười trượng vuông, bên dưới có hồ nước nuôi cá vàng, còn có một cây cửa khúc kiều nối liền nơi này với trung đình nữa. Cây cửu khúc kiều quanh co khúc khủy giữa thạch lâm như một mê hồn trận, ở giữa còn có lục giác đình, bày bố vô cùng xảo diệu.



Từ Tử Lăng thấy Khấu Trọng dọc đường cứ im lặng không nói, biết gã trong lòng đang mâu thuẫn vì Lý Tú Ninh, nhưng cũng biết rằng chuyện này mình hay bất cứ ai khác cũng không thể giúp được gã nên cũng chỉ biết thở dài trong bụng.



Bên trong Lục Giác Đinh có hai đại hán đang ngồi, nhìn y phục cũng biết là vệ sỹ của Lý Tú Ninh. Một trong hai đại hán thấy bọn gã tới thì ngạc nhiên hỏi: "Có chuyện gì phải không?".



Khấu Trọng liền nói ra mục đích, một đại hán khác liền thở phào nói: "Giao cho chúng ta được rồi!".



Khấu Trọng sớm đã chuẩn bị, mỉm cười đáp: "Sáng nay Tú Ninh công chúa đến tham quan nhà bếp, từng dặn tiểu nhân làm xong bánh phải nói cho người cách làm nữa, xin hai vị đại gia vào thông truyền một tiếng".
o0o



Từ Tử Lăng đứng trên một sườn dốc cao, nhìn xuống bình nguyên mênh mông kéo dài bên ngoài tây hiệp khẩu. Dưới ánh sáng mờ mờ ảo ảo của trăng sao, núi non trùng điệp, dòng sông khúc khủy hiện ra trước mắt gã. Đột nhiên, Từ Tử Lăng cảm nhận được khát khao muốn tranh bá thiên hạ của Khấu Trọng. Đó là một thứ cảm giác như mình là quân lâm thiên hạ, chúa tể của vạn vật. Với tính tình của Khấu Trọng, gã tuyệt đối không chịu khuất thân ở dưới bất kỳ một ai.



Từ Tử Lăng cũng không muốn khuất thân dưới người, song thứ gã theo đuổi chỉ là cuộc sống tự do tự tại, vô cầu vô thúc mà thôi.



Không ai có thể giữ gã lại.



Bao gồm cả Khấu Trọng.



Sau khi giúp Khấu Trọng có được Dương Công Bảo Khố, gã sẽ hòan thành trách nhiệm với người hảo huynh đệ này, gã có thể rút lui. Dõi mắt nhìn ra, trên một ngọn đồi nhỏ cách thành lâu ở hiệp khẩu ba dặm về phía Tây Nam, nhân ảnh trùng trùng điệp điệp, ít ra cũng phải trên trăm người đang đi xuống, tiến về phía mục trường.



Cách ngọn đồi nhỏ năm dặm về hướng bắc có một dòng sông chảy vắt qua, hai bên bờ là rừng rậm xum xuê, bên trong ẩn ước nghe tiếng ngựa hí lên từng chặp. Ở giữa có một thôn làng nhỏ ven sông, nhưng chỉ nhìn thấy thôn làng tối om không bóng đèn lửa, lại càng không nghe thấy tiếng gà kêu chó sủa là biết người trong thôn sớm đã chạy sạch cả rồi. Những chiến sĩ của mục trường cũng không ngừng tiến ra ngoài hiệp khẩu, khí thế ngút trời như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương. Chỉ nhìn hành động của song phương cũng biết ác chiến đêm nay là chuyện không thể tránh khỏi.



o0o



Khấu Trọng nấp trên mái nhà, nằm yên bất động.



Thanh âm của Đậu Uy truyền vào tai gã: "Công chúa nhận thấy lời của ả Uyển Nhi đó có tin được không?"



Lý Tú Ninh nói: "Thương Tú Tuần không phải là loại người bỉ ổi đó, nhưng không thể không phòng bị được, tất cả đợi khi nào gặp Thương Chấn rồi nói tiếp. À! Có cách nào tra xét được xuất thân lai lịch của ả Uyển Nhi đó không?"



Lý Cương nói: "Nhất thời có lẽ không thể..."



Đột nhiên thanh âm đứt đoạn, Khấu Trọng đang trầm tư không hiểu vì sao thì một giọng nam nhân trầm ấm sang sảng đã vang lên phía mái nhà đối diện: "Bằng hữu nửa đêm xâm nhập Hòan Lục Viên không biết là có chuyện gì chỉ giáo?".



Khấu Trọng giật mình đánh thót, thầm nhủ bản thân tuy phải phân thần lắng nghe bọn Lý Tú Ninh nói chuyện, nhưng đối phương có thể đến gần một cách vô thanh vô tức như vậy, nhất định phải là cao thủ nhất đẳng trên giang hồ. Hơn nữa thanh âm lại rất quen thuộc. Gã liền ngẩng đầu lên nhìn, thì ra người vừa phát thoại chính là Sài Triệu, tình nhân của Lý Tú Ninh.