Đại Đường Song Long Truyện

Chương 108 : Thử nghiệm thần công

Ngày đăng: 13:14 19/04/20


Từ Tử Lăng ra khỏi khe núi, đề khí phóng đi giữa cây rừng, thỉnh thoảng lại bắn Thần Độn ra để thay đổi góc độ và gia tăng tốc độ, lúc này trông gã có vẻ giống như một đứa trẻ vừa có được thứ đồ chơi mới, càng chơi càng không nỡ rời tay vậy. Gã cảm thấy Phi Thiên Thần Độn như đã biến thành một bộ phận trên người gã vậy, chân khí lưu chuyển không ngừng như nước chảy nối liền gã và Thần Độn với nhau, khiến cho gã sử dụng một cách hết sức đắc tâm ứng thủ. Nó giống như là một sợi trường tiên đặc biệt dài vậy, gã thậm chí có thể thay đổi góc độ đột ngột, từ bay thẳng lại ngoặc rẽ rồi móc lên trên, làm gã có thể lướt đi như gió giữa rừng cây mà không hề trở ngại.



Gã "phi hành" trong rừng cây như con mãnh ưng, chân không hề chạm đất, cảm giác thống khoái trào dâng đó, quả thực là vô cùng mới mẻ. Tuyệt diệu nhất là do chân khí của gã lưu chuyển theo đường xoáy ốc nên Thần Độn cũng xoay tròn rồi trúng mục tiêu, vừa tăng thâm tốc độ bắn đi, lực đạo cũng mạnh hơn rất nhiều. Chính vào lúc này, tiếng hò hét chém giết theo gió truyền tới, càng lúc càng kịch liệt.



Từ Tử Lăng nghĩ tới bọn tứ đại khấu đi khắp nơi giết người phóng hoả, sinh linh đồ thán, không khỏi căm phẫn dâng trào, giở toàn bộ tốc lực phóng về phía đó.



o0o



Khấu Trọng tung mình nhảy xuống đất, tiếng y phục phất gió vang lên bốn phía, trong nháy mắt gã đã rơi vào giữa trùng vây. Đậu Uy và Lý Cương đứng chặn đường lui của gã, còn Lý Tú Ninh thì phóng tới như một tia điện chặn ngay trước mặt, ba người đứng thành hình chữ phẩm vây gã vào giữa.



Gã đang thầm kêu khổ thì Sài Triệu đã hạ thân bên cạnh Lý Tú Ninh, cười ngạo mạn nói: "Để bằng hữu đến dễ dàng, đi cũng ung dung như vậy thì Lý gia chúng ta đâu còn mặt mũi gì mà nhìn bằng hữu giang hồ nữa chứ?".



Nếu không có Sài Triệu ở đây, Khấu Trọng chỉ cần bộc lộ thân phận, nói ra mục đích đến đây của mình, thì sự tình có thể giải quyết hết sức dễ dàng. Nhưng đối mặt với tình địch, bất giác trong lòng gã dâng lên một ngọn lửa vô hinh, dù có thế nào cũng không chịu dùng phương pháp này để thoát thân. Có điềulần này gã đã sai một nước cờ, tất cả chỉ vì Sài Triệu ẩn nấp trong bóng tối ngầm bảo hộ Lý Tú Ninh. Tiếng gió nổi lên, hơn mười tuỳ tùng của Lý Tú Ninh hiện thân trên mái nhà và tàng cây, vây thành một vòng lớn xung quanh, người nào người nấy đều cầm cung tiễn trên tay.



Lý Tú Ninh cầm bảo kiếm chỉ vào trước ngực gã, từng đợt từng đợt kiếm khí băng lạnh bức tới, lạnh lùng nói: "Các hạ là người của phía nào?".



"Cheng!"



Sài Triệu lúc này đã rút ra hai chiếc hộ thủ ngân côn một dài một ngắn, cây dài thì ba xích cây ngắn thì chỉ có một xích rưỡi, kim quang sáng rực, chói mắt phi thường. Động tác của y hết sức tiêu sái đẹp mắt, khí thế bức nhân, càng làm ngọn lửa ghen tuông và hiếu thắng kỳ lạ trong lòng Khấu Trọng bốc cao.



Đậu Uy dùng một cây thiết trượng, hoành ngang trước ngực, cắt đứt đường lui sang hai bên tả hữu của gã, khiến hco người ta cảm thấy võ công của y chắc hẳn phải hết sức cương mãnh trầm ổn.



Lý Cương thì cầm song kiếm, song mức độ lăng lệ của kiếm khí thì kém hơn Lý Tú Ninh một bậc, có thể thấy y là ngưòi võ công kém nhất trong bốn người đang bao vây Khấu Trọng.



Còn chưa giao thủ Khấu Trọng đã đoán được võ công của Sài Triệu cao hơn Lý Tú Ninh, bởi vì sau khi y xuất hiện, áp lực của lưới bao vây lập tức gia tăng lên mấy lần, khiến hco gã không dám vọng động đào tẩu.



Khấu Trọng hít sâu một hơi chân khí, cố nén lửa ghen tuông trong lòng, hồi phục lại cảnh giới tâm lý như trăng trong đáy nước, y theo phương pháp Lỗ Diệu Tử đã dạy, vận công thu hẹp thanh đới, biến giọng nói thành sắc nhọn the thé, cười lên quái dị nói: "Bản thân lần này mạo hiểm tới đây, đích thực là có chuyện muốn tương cáo, không biết Tú Ninh công chúa cso hứng thú nghe hay không?"



Lý Tú Ninh trợn mắt nhìn thẳng vào gã, trong lòng bất giác dâng lên một cảm giác quen thuộc, ngạc nhiên nói: "Chúng ta đã từng gặp nhau chưa?"



Sài Triệu hừ lạnh nói: "Các hạ nếu chịu buông đao, thúc thủ chịu trói, người nói cái gì chúng ta cũng chịu nghe".



Khấu Trọng nhớ lại thái độ ngạo mạn và thần thái coi thường của Sài Triệu với gã và Từ Tử Lăng ngày đó, trong lòng lại không dằn nổi nỗi tức giận trào dâng. Đặc biệt là khi gã đứng sánh vai với lý tú tinh, thần thái thân mật, lại nam tài nữ mạo, hệt như một đôi người ngọc được trời tác hợp, trong lòng không thấy ghen ghét mới là chuyện lạ. Gã thậm chí còn có ý nghĩ sẽ bất chấp tất cả đột phá vòng vây, không quan tâm đến bất cứ chuyện gì liên quan đến Lý Tú Ninh nữa, để xem tên tiểu tử họ Sài này có bản lĩnh gì mà bảo hộ người đẹp.



Lý Cương trầm giọng nói: "Bằng hữu nếu không chịu thúc thủ chịu trói thì chớ trách đao kiếm vô tình".




Nên biết cao thủ quá chiêu đều phải dựa vào hình thế biến hóa mà thay đổi, thoạt nhìn tưởng một chiêu hết sức đơn giản, nhưng bên trong thực ra bao hàm rất nhiều học vấn. Nhưng thân pháp quái dị mà Khấu Trọng vừa thi triển lại có thể khiến họ không thể khẳng định được vị trí của gã, nói một cách khách quan là đã hoàn toàn mất đi mục tiêu để công kích, thử hỏi làm sao không cả kinh thất sắc, cảm thấy tiến thoái lưỡng nan cho được?



Tiếp đó ánh vàng lại lóe lên, đao khí tung hoành khắp chốn, Sài Triệu và Đậu Uy chưa kịp định thần đã thất Tỉnh Trung Nguyệt của Khấu Trọng chém xả tới trước mặt.



"Đang! Đang! Đang!"



Một luồng kình khí xoáy ốc mang theo cái lạnh thấu xương đi theo binh khí xâm nhập vào nội thể, công thẳng vào tạng phủ hai người. Cả hai nào ngờ Khấu Trọng lợi hại đến vậy, toàn thân run lên bần bật.



Công lực Sài Triệu cao hơn Đậu Uy hai bậc, chỉ lảo đảo hai ba cái đã trụ vững được thân mình, còn họ Đậu thì hự lên một tiếng, loạng choạng lùi về phía sau mấy bước.



Lý Tú Ninh thấy tình thế chẳng lành, ngọc thủ vung lên, rải ra một đóa hoa kiếm chụp xuống đầu Khấu Trọng. Khấu Trọng mắt hổ sáng rực tinh quang, ung dung quay đao đâm thẳng vào giữa song kiếm của Lý Cương, sau đó từ dưới đất hất ngược lên trên.



"Đang! Đang!"



Lý Cương lập tức lảo đảo, song kiếm bị hất tung lên cao, không môn mở rộng, cùng lúc cảm thấy luồng khí kình không thể kháng cự công tới trước ngực, vội vàng hồn phi phách tán, nhún người bay ngược về phía sau.



Sài Triệu hét lớn một tiếng: "Không được qua đây!" ngăn cản đám tùy tùng của Lý Tú Ninh đang định xông vào, rồi bổ về phía vị trí Lý Cương vừa để trống, hộ thủ song côn vung ra phối hợp với thế công của Lý Tú Ninh, sắc mặt trầm trọng phi thường. Y chưa từng nghĩ mình sẽ gặp phải một đối thủ đáng sợ như vậy.



Khấu Trọng bật cười ha hả, cong người húc thẳng về phía sau, đụng trúng Đậu Uy, chẳng những kéo giãn khoảng cách với Lý Tú Ninh mà còn khiến thế công của Sài Triệu đánh vào khoảng không.



Nếu là trước khi giao chiến, Đậu Uy nhất định sẽ vung trượng bổ thẳng tới, Khấu Trọng không chết cũng bị thương, nhưng lúc này y đang phải toàn lực hóa giải luồng chân khí kỳ dị của Khấu Trọng tác quái trong cơ thể, công lực không bằng nửa phần lúc trước, thêm vào đó lại đang lùi về phía sau, cho dù miễn cưỡng xuất thủ cũng không chắc sẽ phá được chân khí hộ thể của gã, mà chỉ e sẽ bị luồng chân khí xoay chuyển không ngừng của đối phương làm cho mất mạng cũng không chừng. Bởi vậy nên y nào dám sính cường, vội vàng dịch người né tránh.



Khấu Trọng cũng không ngờ chỉ có mấy chiêu đã nắm được toàn quyền chủ động trong tay, tiến có thể công, thoái có thể bỏ đi mà không ai cản nổi, không khỏi dâng lên một cảm giác thống khoái lạ thường, cao giọng hét vang: "Dừng tay!"



Lý Tú Ninh và Sài Triệu sợ gã thừa cơ tấn công Lý Cương hoặc Đậu Uy đành y lời thu vũ khí lại.



"Xoạt!"



Khấu Trọng cho đao vào vỏ, nhưng lúc này bản thân gã lại giống như một thanh đao đã tuốt khỏi vỏ, bất kỳ ai cũng không thể xem nhẹ.



Ánh mắt gã xạ ra những tia nhìn sắc bén đảo một vòng trên mặt chúng nhân, nở một nụ cười hoàn toàn không tương xứng với nét mặt "ăn cướp", chậm rãi nói: "Các vị nên biết ta muốn làm chuyện bất lợi với công chúa, tuyệt đối không cần phải dấu đầu hở đuôi thế này, nếu đã như vậy, sao mọi người không ngồi xuống uống ly trà nóng, từ từ nói chuyện chứ?".



Bọn Lý Tú Ninh nhìn nhau ngạc nhiên không biết trả lời gã thế nào.