Đại Đường Song Long Truyện

Chương 142 : Chuyện cũ như mây

Ngày đăng: 13:14 19/04/20


Vương Thế Sung mặc quân phục đứng oai vệ trên đầu thuyền, Khấu Trọng và một số tướng lĩnh khác chia nhau đứng phía sau.



Lớp thành ngoài của Lạc Dương đã hiện ra trước mắt, khí thế trang nghiêm. Bốn chiếc thủy sư thuyền gia nhập đội ngũ hộ tống, làm cho thuyền đội càng thêm oai phong, hùng hậu.



Vương Thế Sung tinh thần sung mãn, xem ra thì tâm tình rất tốt. Y vẫy tay gọi Khấu Trọng lại bên mình rồi hỏi: "Khấu tiểu huynh đã tới Lạc DƯơng chưa?"



Khấu Trọng cung kính đáp: "Đây mới là lần đầu tới Lạc Dương."



Vương Thế Sung cười ha hả, tự hào nói: "Bên dưới chúng ta đây chính là Lạc Thủy, chia Lạc Dương thành hia khu nam bắc. Hoàng Cung và Hoàng Thành đều nằm ở phía tây và phía bắc, phố phường nhà cửa, thị tứ đều phân bố ở thành nam và thành đông."



Khấu Trọng nói: "Thuyền đội có thể trực tiếp vào trong thành hay không?"



Vương Thế Sung đắc ý dương dương nói: "Chẳng những có thể trực tiếp vào thành, mà còn có thể tới bất cứ nơi nào, nếu luận giao thông thủy lục thuận tiện, khắp thiên hạ này không có thành thị nào bì kịp được với Đông Đô. Ngoại trừ Lạc Cốc Thủy ở phía tây, Kim Thủy ở phía bắc, kênh Thông Tân, Thông Tế, Tào, Đạo, Trọng Tân và sông Y Thủy, Đơn Thủy ở phía nam chạy ngang dọc chằng chịt khắp phố lớn phố nhỏ, thuyền xe đi lại đều rất thuận tiện."



Cửa chặn đã được mở lên, thuyền đội của Vương Thế Sung từ từ vào thành. Cảnh phồn hoa đô hội của thành nội đột nhiên hiện ra trước mắt. Khấu Trọng cảm thấy đườnng hô hấp của mình bị dừng hẳn lại, mắt hổ trợn tròn elen không chớp.



Vương Thế Sung ghé miệng sát tai gã nói: "Nếu ngươi trợ giúp ta đông phá Lý Mật, tây chiếm Trường An, ta sẽ phong cho làm Lạc Dương Vương, thành này sẽ trở thành đất phong của ngươi, tiểu Ni cũng thành vương phi của ngươi nữa."



Khấu Trọng thu nhiếp tâm thần, hít sâu một hơi nói: "Đa tạ thánh thượng long ân!"



Nói xong lại cảm thấy buồn cười. Nhưng gã cũng biết nếu không làm bộ xu nịnh, Vương Thế Sung có thể sẽ trở mặt bất cứ lúc nào.



Vương Thế Sung nghe thấy hai chữ thánh thượng thì cười lên ha hả, lại thấp giọng nói; "Ngươi trong thiên hạ đồn đại hai người biết được bí mật của Dương Công Bảo Khố, rốt cuộc là thật hay giả?"



Khấu Trọng mắng thầm trong bụng, nhưng bên ngoài vẫn tỏ vẻ cung kính, rỉ tai nói: "Chúng tôi chỉ có ít đầu mối, có thể tìm được hay không thì vẫn chưa rõ?"
Từ Tử Lăng cúi đầu đi hết cửa con phố, tâm tình mới cảm thấy dễ chịu lại đôi chút.



Đặc biệt là cảnh sắc xanh tươi hai bên đường, trời xanh mây trắng, ánh nắng rực rỡ, dần dần cũng kéo gã ra khỏi chuyện tình không thể vãn hồi của Tố Tố và Lý Tịnh, mà tập trung vào những kiến trúc hùng vĩ và mỹ lệ ở Lạc Dương. Kể từ khi rời khỏi Phi Mã Mục Trường, mỗi khi rảnh rỗi gã đều lấy những cuốn sách của Lỗ Diệu Tử lưu lại ra nghiên cứu, đối với kiến trúc rất có tâm đắc, vì vậy lúc này có thể dùng nhãn quang của một người trong nghề để quan thưởng danh đô nức tiếng thiên hạ này.



Từ Tử Lăng dần dần cảm thấy thư thái, chậm rãi thả bộ trên con phố dài, bất luận đi vào chỗ nào, cũng đều thấy chỉnh tề ngăn nắp như bàn cờ vậy.



Một đám trẻ nhỏ đang chơi đùa trên khoảng đất trống, tiếng cười tràn ngập không gian, bất giác làm gã nhớ lại những kỷ niệm ngày xưa với Khấu Trọng ở Dương Châu, bọn gã dường như chưa từng thử qua cảm giác vui đùa thế này bao giờ, ngày nào cũng phải lăn lộn tranh đấu vì miếng cơm manh áo, hoặc đối phó những kẻ ức hiếp mình. Càng nghĩ gã càng xuất thần, phía sau có tiếng gió nổi lên mà cũng không hay.



Gã vội hoảng hốt quay đầu lại, thì ra chính là đại tướng thủ hạ Lưu Hắc Thát của Đậu Kiến Đức.



0O0



Vương Thế Sung đặt chân lên bến cảng thì đã có một viên đại tương trẻ tuổi đợi sẵn, cúi người thi lễ nói: "Tất cả đều đã thu xếp ổn thỏa, xin thượng thư đại nhân yên tâm!"



Người này thân hình khá cao, chỉ kém Khấu Trọng chừng một thốn, mặt dài như ngựa, râu lại như dê, hai mắt lấp lánh thần quang, chắc hẳn là bậc cao thủ kiêm tu nội ngoài công phu.



Vương Thế Sung mỉm cười giới thiệu: "Đây là Lang Phụng tướng quân, khi ta không ở đây, chuyện ở Lạc Dương đều do y và Tống Mông Thu tướng quân phụ trách."



Khấu Trọng lập tức hiểu ra, thì ra đây là tâm phúc của Vương Thế Sung, đồng thời cũng thầm cảm thấy sợ hãi. Chỉ nhìn tình hình hiện tại cũng biết Vương Thế Sung đã dùng phương pháp đặc biệt gì đó để chỉ thị Lang Phụng và Tống Mông Thu hai người ngầm điều động binh mã, khống chế Hoàng Thành. Vì thế chớ nên xem lúc Vương Thế Sung thoạt nghe tình hình chẳng lành, tay chân luống cuống mà tưởng lầm, lão hồ ly dù sao cũng vẫn là lão hồ ly, đợi khi bình tĩnh trở lại, lập tức lộ ra bản sắc lợi hại giảo hoạt của mình ngay.



Lang Phụng nói: "Thượng thư đại nhân, mời!"



Vương Thế Sung mỉm cười ung dung, dẫn đầu đoàn người tiến thẳng vào cửa lớn Hoàng Thành.