Đại Đường Song Long Truyện

Chương 143 : Ai là minh quân

Ngày đăng: 13:14 19/04/20


Lưu Hắc Thát bá vai Từ Tử Lăng, cùng bước vào một cửa tiệm bán đồ tơ lụa. Hai người giúp việc niên kỷ còn khá trẻ, thấy hai người đi vào đều không bước ra đón tiếp, giống như chẳng hề để ý vậy, mặc cho Từ Tử Lăng và Lưu Hắc Thát vén màn cửa sau đi vào phía trong, sau khi đi qua một kho hàng nhỏ, thì tới một sân rộng, bên trong lại là một dãy phòng xá nữa.



Bốn nam một nữ đang tụ tập nói chuyện ở trong sân, thấy Lưu Hắc Thát đều tỏ vẻ cung kính, đồng thanh gọi: "Lưu đại ca!"



Lưu Hắc Thát khẽ gật đầu, dẫn Từ Tử Lăng vào một căn phòng bên tay trái. Đó là một gian khách sảnh bày thiết đơn giản, ngoại trừ bàn ghế và mấy thứ gia cụ thường thấy ra, cả một chiếc tủ cũng không có, những thứ đồ trang sức hoa lệ thì càng không cần nói làm gì.



Sau khi ngồi yên vị, Lưu Hắc Thát mới cười ha hả nói: "Thật hay quá! Không ngờ lại gặp được lão đệ ở đây, không biết bao nhiêu lần ta nghe hung tin về lão đệ và Khấu Trọng, thật không ngờ hai người vẫn sống rất khoẻ mạnh. Khấu Trọng đã đi đâu rôi?"



Từ Tử Lăng nói: "Ta và hắn bị phân tán, nhưng đã hẹn ước gặp nhau ở đây." Nói đoạn lại than thầm trong bụng, Lưu Hắc Thát tuy là một trang hảo hán, nhưng thủy chung cũng vẫn là người của Đậu Kiến Đức, không tiện tiết lộ quá nhiều chuyện với y.



Lưu Hắc Thát chau mày nói: "Nghe nói Lý Mật phái người chặn đuổi các người, có muốn ta sai người đi tìm Khấu Trọng không?"



Từ Tử Lăng cảm nhận được nhiệt tình chân thành của gã, trong lòng cảm thấy áy náy vạn phần, nhưng vẫn lắc đầu nói: "Hắn có thể tự bảo vệ mình được, thực tế là chúng ta cố ý chia nhau ra, ta dẫn dự địch nhân còn hắn thì đi làm việc khác."



Lưu Hắc Thát liền lập tức hiểu ra. Lúc này nữ tử vừa trò chuyện với bốn nam nhân bên ngoài khi nãy mang trà thơm dâng lên. Từ Tử Lăng giờ mới nhìn rõ dung mạo nữ tử này rất đẹp, có một khí chất thanh tú đặc biệt đáng yêu.



Lưu Hắc Thát cười cười nói: "Nàng là Đồng Đồng, mấy ngọn phi đao cũng lợi hại lắm!" Nhưng y lại không giới thiệu Từ Tử Lăng với Đồng Đồng.



Đồng Đồng vui cười, hiếu kỳ nhìn Từ Tử Lăng một cái rồi mới lui ra ngoài.



Lưu Hắc Thát trầm ngâm hồi lâu mới thở dài nói: "Sau khi giết chết Nhậm Thiếu Danh, không những khiến tên tuổi của hai người lừng lẫy thiên hạ, mà còn biến đổi cả tình thế phương nam, lão ca cũng thật vinh hạnh vì được quen biết hai vị lão đệ."



Từ Tử Lăng sợ y lại nhắc lại chuyện mời mình nhập bọn, vội vàng nói lảng sang chuyện khác: "Lần này Lưu đại ca tới Lạc Dương, không rõ có chuyện quan trọng gì vậy?"



Lưu Hắc Thát chăm chú nhìn gã một hồi, sau đó mới trầm giọng nói: "Chuyện này nói lớn cũng được mà nói nhỏ cũng xong, thực chất thì chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng lại quan hệ đến chuyện ai có thể thống nhất thiên hạ đấy."



Từ Tử Lăng càng nghe càng khó hiểu, ngạc nhiên hỏi: "Là chuyện gì mà có ảnh hưởng lớn vậy chứ?"



Lưu Hắc Thát không đáp mà hỏi ngược lại: "Lần này hai bị lão đệ tới Lạc Dương, có phải là chuẩn bị vào Quan Trung hay không?"



Từ Tử Lăng biết rõ Lưu Hắc Thát là người tốt, song tuyệt đối không phải kẻ ngốc, thậm chí còn rất tinh minh lợi hại, muốn giấu diếm cũng không dễ dàng chút nào. Y hỏi như vậy, chính là gián tiếp hỏi xem có phải gã muốn đi khai quật Dương Công Bảo Khố hay không. Giả như gã ấp úng cho qua, Lưu Hắc Thát tự nhiên sẽ không giãi bày tâm phúc với gã nữa.



Trong thời đại quần hùng cát cứ này, cho dù là phụ tử huynh đệ bằng hữu, ai ai cũng vì chủ của mình mà giữ lấy một số bí mật không nói cho người khác biết. Giống như vừa nãy, Lý Tịnh định nói gì với gã nhưng lại thôi, hiển nhiên là có điều ẩn mật.



Từ Tử Lăng cười khổ nói: "Sự thực thì chúng tôi cũng chỉ biết bảo tàng ở đâu đó gần Quan Trung, những thứ khác đều không rõ, vì vậy lần này chỉ là thử vận khí chút thôi."



Gương mặt đen đúa trung hậu của Lưu Hắc Thát nở một nụ cười chân thành, gật đầu nói: "Lời Tử Lăng nói, sao ta lại không tin chứ. Có điều ta nghe nói trong Dương Công Bảo Khố, ngoại trừ những kỳ trân dị bảo mà Dương Tố vơ vét được, còn có vô vàn thứ binh khí quý giá nữa. Nếu như muốn vận chuyển những thứ này đi, không có nhân lực to lớn thì tuyệt đối không thể được. Nếu hai người tin được Lưu Hắc Thát này, ta có thể toàn lực trợ giúp, điều kiện là mỗi người lấy thứ mình cần, đệ và Khấu Trọng lấy tài vật, ta chỉ cần binh khí để thanh thiên hạ, vậy là lưỡng toàn kỳ mỹ, mọi người đều vui vẻ."



Y ngưng lại một chút rồi nói tiếp: "Theo tin tức ta có được, Dương Công Bảo Khố tổng cộng có bảy tầng, ngoại trừ tầng đầu tiên không có cơ quan ra, các tầng dưới đều nguy hiểm vô cùng, nếu đệ biệt được người thiết kế bảo tàng này chính là thiên hạ đệ nhất xảo thủ Lỗ Diệu Tử, thì sẽ hiểu muốn lấy bảo tàng này tuyệt đối không dễ chút nào. Theo ta được biết, La Sát Nữ đã từng vào được tầng đầu tiên, xong đã biết khó mà lui. Ôi! Thần tình lão đệ lại trở nên cổ quái như vậy?"



Từ Tử Lăng nghe tới cái tên Lỗ Diệu Tử, tự nhiên là chấn động trong lòng, bắt đầu hiểu ra tại sao lúc lão đưa cuống sách "Cơ Quan Học" cho Khấu Trọng, còn đặc biệt nhấn mạnh phải dựa vào nó mới được Dương Công Bảo Khố. Nhưng tại sao Lỗ Diệu Tử không trực tiếp nói với bọn gã chuyện Dương Công Bảo Khố là do một tay lão thiết kế chứ?



Chuyện này đúng là khó hiểu.




Lưu Hắc Thát phì cười nói: "Từ Lăng đệ cùng chữ đoạt này e rằng không được thỏa đáng lắm. Trước tiên không nói có Ninh Đạo Kỳ đứng bên để ý, chỉ riêng kiếm pháp tới độ đăng phong cực của Sư Phi Huyên đã khiến người ta không dám vọng động, vì vậy có elx nên dùng chữ cầu thì thỏa đáng hơn."



Từ Tử Lăng cũng cảm thấy buồn cười, bản thân gã vì nghĩ thay Khấu Trọng, nên bất giác đã dùng chữ đoạt, đành ậm ừ nói: "Vậy ai có cơ hội cầu được bảo bích nhất?"



Lưu Hắc Thát gượng cười nói: "Ta rất muốn nói với đệ rằng người đó chính là Đậu công, nhưng sự thực thì không phải như vậy. Ít nhất là có ba người nữa có cùng cơ hội như chúng ta, cũng là ba người có tư cách thống nhất thiên hạ nhất trong lúc này."



Y ngưng lại một chút rồi nói tiếp: "Nếu ta là Sư Phi Huyên, đương nhiên sẽ dựa vào chiến tích, phương cách cầm quyền và danh vọng để chọn vị chân mệnh thiên tử trong tương lai. Vì vậy người có cơ hội nhất chính là Lý Mật, vừa hay y lại mới đại thắng Vũ Văn Hóa Cập, trước đây cũng từng nhiều lần mở kho phát chẩn nạn dân, thanh danh rất tốt, liệu ai có thể bì kịp chứ?"



Lòng Từ Tử Lăng bất gáic trầm hẳn xuống, nếu như để Lý mật lấy được Hòa Thị Bích, gã và Khấu Trọng còn có cơ hội tranh phong với hắn nữa sao?



Lưu Hắc Thát lại trầm giọng nói tiếp: "Người thứ hai chính là Vương Thế Sung, chỉ nhìn tình hình an định ở Lạc Dương cũng biết y quản trị rất có phương pháp, hơn nữa nơi đây là trung tâm của giao thông trong thiên hạ, có thể hùng chấn tứ phương, khiến người ta không thể coi thường được."



Từ Tử Lăng gật đầu nói: "Hai người này đích thực là có thể tranh phong với Hạ Vương, người còn lại có phải là Lý Uyên không?"



Lưu Hắc Thát nói: "Lý Uyên cũng có thể xem là một trong số này. Chỉ là bản thân y vừa háo sắc lại vừa dựa hơi Đột Quyết, tuy có thực lực nhưng cơ hội được Sư Phi Huyên chọn xem ra không nhiều."



Từ Tử Lăng nghĩ tới lão gia của mình, bèn hỏi: "Đỗ Phục Uy có phải hoàn toàn không có cơ hội không?"



Lưu Hắc Thát đáp: "Thanh danh của Đỗ Phục Uy trước nay đều không được tốt lắm, thêm nữa lại cấu kết với người Thiết Lặc, muốn được Hòa Thị Bích thì chỉ có đi cướp mà thôi."



Từ Tử Lăng thần kinh hãi, bởi gã biết rõ Âm Quý Phái cũng can dự vào chuyện này, mà Chúc Ngọc Nghiên, Loan Loan, Khsuc Ngạo và Đỗ Phục Uy đều là người thừa đủ tư cách khiêu chiến Sư Phi Huyên, vì vậy dù nàng ta có Ninh Đạo Kỳ hậu thuẫn đi chăng nữa, cũng không phải là hoàn toàn không có nguy hiểm.



Tình thế phức tạp dị thường.



Lưu Hắc Thát hào hùng cười ha hả nói: "Thiên hạ tuy chia năm xẻ bảy, nhưng những kẻ vô dụng nhiều, người đủ tư cách xưng vương xưng bá ít. Hiện giờ ở phía nam Đại Giang không ngoài Tiêu Tiễn, Lâm Sĩ Hông, Trầm Pháp Hưng, Tống phiệt, sau khi hai người giết chết Nhậm Thiếu Danh, thì trước mắt Tiêu Tiễn là có thực lực nhất, đáng tiếc là Ba Lăng Bang khó thể thoát được xú danh buôn người, tự nhiên không thể lọt được vào mắt xanh của Sư Phi Huyên rồi."



Ngưng lại một chút rồi y nói tiếp: "Trong chư hùng phương bắc, trừ ba người ta vừa nói tới, còn có phụ tử Tiết Cử vừa bị Lý Thế Dân đánh bại, tự lo cho mình còn chẳng xong, nên có thể không luận. Còn bọn Lương Sư Đô, Lưu Vũ Châu toàn dựa vào người Hồ mới có được chút thanh thế, tự nhiên là Sư Phi Huyên không thèm để mắt. Những hạng như Cao Khai Đạo, Lý Tử Thông, Từ Viên Lãng lần lượt đều bị chúng ta, Lý Mật và Đỗ Phục Uy dồn vào một xó, không thể tiến lui, tất cũng không có cơ hội. Miễn cưỡng mà nói thì còn có Lý Xa, đáng tiếc là y lại ở tận Tây Cương, chuyện gì cũng phải xem nét mặt người Hồ mới dám thành sự, đâu có gì để khoe với đời chứ."



Từ Tử Lăng chau mày nói: "Nghe ngữ khí của Lưu đại ca, lẽ nào chuyện ai làm hoàng đế đều nằm cả trong tay Sư Phi Huyên hay sao?"



Lưu Hắc Thát mỉm cười nói: "Có phải như vậy hay không thì phải xem tình thế phát triển thế nào đã. Nhưng chỉ nhìn việc các phương thế lực đều phái người tới Lạc Dương gặp Sư Phi Huyên, là biết họ trọng thị chuyện này thế nào rồi, nếu không ta cũng đâu nhàn rỗi mà ngồi đây nói chuyện với đệ thế này chứ." Tiếp đó lại lảng tránh ánh mắt của Từ Tử Lăng, cúi đầu lưỡng lự một lúc mới hỏi: "Lệnh tỷ vẫn khoẻ chứ?"



Từ Tử Lăng cảm thấy trong tim nhói đau, buồn bã nói: "Tố tỷ gả cho người ta rồi."



Thân hình khôi vĩ của Lưu Hắc Thát khẽ run lên một chặp, ngớ người ra hồi lâu, rối mới lắp bắp nói: "Vậy... vậy... phải..."



Từ Tử Lăng đột nhiên cảm thấy không muốn đối diện với Lưu Hắc Thát nữa, mà đi càng xa càng tốt, vĩnh viễn không muốn nhắc tới chuyện của Tố Tố với bất cứ ai nữa. Giả dụ Hương Ngọc Sơn chỉ là một tên buôn người bỉ ổi, gã sẽ phải làm sao đây?"



Lưu Hắc Thát thấy Từ Tử Lăng đứng dậy, ngạc nhiên hỏi: "Tử Lăng muốn đi sao?"



Từ Tử Lăng buồn bã nói: "Ta muốn một mình uống chút rượu, lát nữa sẽ quay lại tìm Lưu đại ca."