Đại Đường Song Long Truyện

Chương 144 : Đạo làm quân chủ

Ngày đăng: 13:14 19/04/20


Khấu Trọng định thần nhìn kỹ, trong lòng không khỏi thầm nhủ đúng là cha nào con nấy.



Người này có tới bảy tám phần giống với Độc Cô Sách, nhìn bề ngoài cũng chỉ hơn Độc Cố Sách chừng vài tuổi, mặt mũi khá anh tuấn, nhưng chỉ nhìn khí độ hào hùng của y thì ai ai cũng đoán ai được y chính là phiệt chủ của Độc Cô phiệt, Độc Cô Phong.



Y làm một người mà chỉ cần thoạt nhìn đã biết dã tâm cực lớn, khi cần thiết có thể hủy diệt mọi thứ mà không hề dung tình. Tuy y đang hớn hở cười vui, nhưng sát khí lại như lẩn khuất khắp nơi, thân hình trung dáng không cao to như Khấu Trọng, nhưng lại tỏ ra một năng lực phi phàm, đồng thời mỗi cử chỉ hành động của y cũng tỏ một niềm tin vững chắc.



Lúc này đôi mắt sắc bén bên trên chiếc mũi ưng của y từ từ dịch từ chỗ Vương Thế Sung sang Khấu Trọng. Khấu Trọng lập tức cảm thấy toàn thân nổi gai ốc, chỉ nội cái nhìn này cũng biết Độc Cô Phong quả không hổ là phiệt chủ của Độc Cô phiệt, công lực tuyệt đối không dưới hạng cao thủ như Đỗ Phục Uy hay Lý Mật.



Chúng nhân ghìm ngựa dừng lại, đám binh sĩ mở đường phía trước lập tức hiểu chuyện tản ra hai bên, không cản trở chủ nhân và đối phương đối thoại.



Vương Thế Sung cười ha hả nói: "Độc Cô tổng quản nặng lời rồi, gần đây nghe phong thanh có không ít kẻ muốn lấy cái đầu của Vương Thế Sung này, họ Vương ta lại rất tham sinh úy tử, thế nên phải tức tốc về đây nhờ người bảo hộ, mang theo nhiều người một chút cũng không có gì là lạ. Làm có thể ghép cho ta tội "đem binh mã xông vào hoàn thành" được chứ? Xin Phong huynh chớ nên ngăn cản trước cửa cung như vậy, để ta vào cung yết kiến thánh thượng bẩm báo quân tình, bằng không sẽ khiến Vương mỗ hoài nghi Phong huynh đã sách động binh biến cũng không chừng, lúc ấy Vương mỗ buộc phải xua quân công thành, mọi người đều không có gì tốt cả đâu."



Khấu Trọng giờ mới biết Vương Thế Sung lợi hại thế nào, những lời này vừa đánh lại vừa xoa, khó có người nào chống đỡ nổi.



Có điều Độc Cô Phong cũng không phải thiện nam tín nữ, chỉ xem việc y một mình đứng cản ngoài cửa cung, thái độ ung dung như không là đã biết chắc chắn đã có dự tính rồi.



Quả nhiên Độc Cô Phong bước lên một bước, nhàn nhã mỉm cười nói: "Tội mà Thế Sung huynh ghép cho ta mới thật ghê gớm, Độc Cô Phong này làm sao gánh vác nổi. Buồn cười nhất là Độc Cô Phong vốn thành tâm thành ý, thấy thượng thu đại nhân đột ngột hồi triều nên mới tới đây nghênh đón, chẳng ngờ lại bị Trịnh Quốc Công hiểu lầm như vậy."



Y nói một câu mà từ "Thế Sung huynh", "Thượng thư đại nhân" tới "Trịnh Quốc Công", tổng cộng đổi ba lần xưng hô, đương nhiên tuyệt đối không có nửa điểm thành ý nào, còn có một vẻ khiến người ta không thể đoán biết, lại như có ý châm biến, không coi Vương Thế Sung vào đâu vậy.



Khấu Trọng phì cười nói: "Nếu là tới đây nghênh tiếp tại sao từ đầu Độc Cô tổng quản không nói thượng thư đại nhân ban sư hồi triều mà lại nói đem binh bức vào Cung Thành, hiện giờ sao lại chữa lời vậy?"



Độc Cô Phong liếc nhìn Khấu Trọng với vẻ khinh miệt, cười gằn nói: "Vị huynh đệ trẻ tuổi này rất tuấn tú, không biết đã trở thành người phát ngôn thay thượng thư đại nhân từ lúc nào vậy?"



Vương Thế Sung cũng không phải tầm thường, chậm rãi tự nhiên như không nói: "Còn chưa giới thiệu với tổng quản, vị này là người ta dùng lễ hậu mời về, Khấu Trọng tiên sinh. Lúc Vương Thế Sung không ở đây, chuyện Lạc Dương đều do y quản lý, về sau các người hãy làm quen thêm một chút mới được."



Lần này thì cả những thân tín của Lang Phụ, Tống Mông Thu cũng giật mình chấn động, không ngờ Vương Thế Sung lại xem trọng Khấu Trọng tới vậy.



Độc Cô Phong thoáng ngẩn người giây lát rồi nói: "Thượng thư đại nhân tuy có quyền chọn người hiền tài cho đất nước, nhưng chức vị quan trọng như vậy, cần phải..."



Vương Thế Sung quả quyết ngắt lời: "Đây chính là một trong những nguyên nhân mà ta muốn vào điện kiến thánh thượng, Độc Cô tổng quản có phải vẫn muốn chặn đường hay không?"



Độc Cô Phong cười ha hả nói: "Làm sao được! Làm sao được! Thượng thư đại nhân, mời!"



Nói đoạn lùi sang một bên, điệu bộ cung kính một cách hơi quá khoa trương. Vương Thế Sung và Khấu Trọng ngạc nhiên nhìn nhau, nhất thời cũng không biết nên phải phản ứng thế nào.



Cửa thành môn vừa sâu vừa dài, giống như một hang động không đáy có thể nuốt chửng bất cứ ai dám mạo hiểm tiến vào.



0O0



Sau khi cáo từ Lưu Hắc Thát, Từ Tử Lăng tìm một tửu quán gần đó gọi một bình rượu nhỏ, tự mình uống một hai chén, tửu ý lâng lâng, suýt chút nữa thì gục mặt khóc to một trận.



Gã trước giờ không hề thích rượu, cho dù có Khấu Trọng hết lòng mời mọc, gã cũng chỉ nhấp môi một chút rồi thôi. Nhưng hiện giờ, gã lại muốn uống cho bất tỉnh nhân sự, để hòng quên đi sự thực tàn khốc và không thể thay đổi này.



Nguyên nhân chính là Lưu Hắc Thát đã trực tiếp chỉ ra Tiêu Tiễn chỉ là một kẻ buôn người. Câu nói ấy như một quả chùy nặng nề giáng thẳng vào ngực gã. Hiện giờ Tố Tố và Hương Ngọc Sơn đã gạo nấu thành cơm, còn có cả hài tử, cho dù có giết Hương Ngọc Sơn cũng chẳng hề có ích gì cho Tố Tố.



"Ôi!"
Tần Xuyên bình tĩnh nói: "Ta làm người trước này đều nghĩ gì làm nấy, rất ít khi tốn công đi nghĩ ngợi xem tại sao phải làm như thế này, tại sao phải làm thế kia. Vừa rồi ta chợt nhớ ra Thế Dân huynh có một tòa Thiên Sách Phủ, chuyên lo việc chinh chiến thảo phạt, có trưởng sư, tư mã hai người, lang trung hai người, quân tư tế tửu hai người, điển giám bốn người, lục sự hai người, ký thất tham quân hai người, công, thương, binh, kỵ, đà, sĩ tục tào tham quân mỗi thứ hai người, tham quân sự sáu người, tổng cộng ba mươi tư người, tổ chức nghiêm mật như một tiểu triều đình, có thể thấy chí Thế Dân huynh không chỉ ở chuyện chinh chiến nhỏ nhặt, nên mới hứng lên mà hỏi thôi."



Lý Thế Dân và Từ Tử Lăng nghe y nói vanh vách tổ chức của Thiên Sách Phủ như đang đếm đồ quý trong nhà, đều tròn mắt há miệng, á khẩu vô ngôn.



Tần Xuyên chậm rãi nói tiếp: "Lý do này đã đủ chưa?"



Lý Thế Dân cười khổ đáp: "Ta phục rồi! Nếu Tần huynh chịu về với ta, ta nhất định sẽ mời Tần huynh phụ trách việc do thám tình báo. Vì vậy, đạo làm quân chủ đầu tiên chính là phải biết chọn lựa hiền năng, bằng không cho dù có quốc sách tốt nhất, mà không có người chấp hành, hoặc thực thi không có phương pháp thì tất cả đều chỉ là uổng phí mà thôi."



Từ Tử Lăng thầm tán thưởng trong lòng, nếu đổi lại là Đỗ Phục Uy hay Lý Mật, thấy có người hiểu rõ chuyện nhà mình như lòng bàn tay, không động sát cơ mới là lạ. Nhưng Lý Thế Dân lại biết tôn trọng lời hứa, thực tình hồi đáp, lại đáp hết sức khôn khéo uyển chuyển, chỉ riêng lòng dạ cởi mở này, những kẻ khác không tài nào bì kịp rồi.



Tần Xuyeen trầm giọng nói; "Sau khi đại loạn đã qua, thì phải thực hiện đại trị thế nào?"



Lý Thế Dân quay sang nhìn Từ Tử Lăng mỉm cười rồi mới đáp: "Sau loạn thường dễ dạy, cũng giống như người đói dễ ăn, nếu kẻ làm quân chủ có thể lấy mình làm gương, thực hành tiết kiệm, tịnh trung cầu trị, trừ bỏ xa xỉ, cải cách hưng văn, bố đức thí huệ, nhẹ lao giảm dịch, tất sẽ được thiên hạ đồng tâm, người hô kẻ ứng, không bao lâu, Trung Thổ sẽ an định, người ở ngoại vực cũng tự thuần phục."



Tần Xuyên nghe xong thì trầm mặc không nói gì, hồi lâu sau mới lên tiếng: "Từ huynh cảm thấy luận điểm của Thế Dân huynh thế nào?"



Từ Tử Lăng không ngờ y lại đột nhiên hỏi ý kiến của kẻ bàng quang như mình, phì cười nói: "Đối với chuyện chính sự tiểu đệ chỉ là kẻ không biết gì, đâu có tư cách bình luận câu nói của Thế Dân huynh. Có điều bốn chữ "tịnh trung cầu trị" của Thế Dân huynh đích thực là vô cùng phù hợp với cá tính của ta. Sau đại loạn, chỉ cần tiết kiệm, giảm bớt xa hoa, để dân được dưỡng sức nghỉ ngơi, thì mới có thể thúc đẩy sản xuất, làm bách tính được cơm no áo ấm."



Tần Xuyên vẫn nhìn thẳng vào tức tường trống, trầm giọng nói: "Năm xưa Văn Đế Dương Kiên đăng cơ, không phải cũng từng thi hành đức chính khắp thiên hạ hay sao, ai ngờ được Đại Tùy chỉ kéo dài được hai đời đã diệt vong. Cách nhìn của Thế Dân huynh với chuyện này ra sao?"



Lý Thế Dân thở dài: "Câu này của Tần huynh đã hỏi đúng vào điểm quan trọng nhất. Chỉ nội một câu này đã biết Tần huynh là người có kiến giải cao minh, tuyệt đối không phải hạng tầm thường, không biết hai người bọn tiểu đệ có thể dịch ghế ngồi đối diện với Tần huynh hay không?"



Tần Xuyên cười khan một tiếng đáp: "Thường nghe Thế Dân huynh thích kết giao kỳ nhân dị sĩ khắp thiên hạ, đương nhiên cũng có thể dung nạp được những hành vi kỳ lạ. Kẻ hèn này trước giờ chỉ thích độc lai độc vãng, cứ như hiện giờ là thích hợp nhất với tâm ý của kẻ hèn này, nếu Thế Dân huynh kiên quyết muốn đổi chỗ, kẻ hèn này đành phải cáo từ vậy."



Lý Thế Dân quay sang Từ Tử Lăng nhún vai một cái, tỏ vẻ bất đắc dĩ, rồi mỉm cười nói: "Ta chỉ muốn được hân thưởng thần thái thoát tục của Tần huynh thôi, nếu huynh đã không thích vậy thì cứ theo ý của Tần huynh đi!"



Tần Xuyên thản nhiên nói: "Ta sớm biết Thế Dân huynh sẽ không làm khó người khác mà, vậy thì xin mời huynh trả lời câu hỏi vừa nãy của ta đi."



Lý Thế Dân không hiểu hỏi: "Hình như Tần huynh đang khảo nghiệm bản lĩnh làm hoàng đế của ta thì phải?"



Lời này vừa thốt ra khỏi miệng họ Lý, Từ Tử Lăng đã giật mình đánh thót, lập tức cũng đoán ra được thân phận chân chính của Tần Xuyên. Sự thực thì thân phận của Tần Xuyên cũng không khó đoán cho lắm, bởi ngoại trừ Sư Phi Huyên ra, còn có ai hứng thú hỏi Lý Thế Dân những câu hỏi liên quan tới việc trị quốc an dân này chứ? Nàng đang quyết định xem chủ nhân mới của Hòa Thị Bích sẽ là ai.



Tần Xuyên ung dung đáp: "Chim khôn cũng biết chọn cành mà đâu, nói như vậy Thế Dân huynh đã vừa ý chưa?"



Ánh mắt Lý Thế Dân chuyển dịch về phía Từ Tử Lăng, hiển nhiên là từ sự biến hóa vi diệu trong mắt gã, y cảm nhận được điều gì đó không thỏa đáng, nên mới dùng ánh mắt để hỏi dò ý kiến.



Từ Tử Lăng nghĩ tới Khấu Trọng, thầm thở dài não ruột, gật dầu tỏ ý khuyên Lý Thế Dân nên trả lời một cách thực lòng.



Lý Thế Dân trầm ngâm giây lát rồi nghiêm mặt nói: "Gốc của việc trị an là ở dùng người. Tùy Thất thịnh thế thuở khai triều, tất cả đều vì Văn Đế cần cù lo chinh sự, mỗi sáng lên triều nghị sự, đêm về lại độc tấu chương, nhân gian thống khổ đều đích thân hỏi tới, hơn nữa lại tiết kiệm quốc khố, thưởng phạt phân minh, chỉ đáng tiếc là còn kém một chút bằng không Tuỳ Thất có thể truyền lưu thiên thu bách thế rồi."



Từ Tử Lăng không đợi Tần Xuyên trả lời, dài người đứng dậy nói: "Hai vị cứ tiếp tục, tại hạ phải cáo từ rồi!"



Lý Thế Dân lấy làm ngạc nhiên, Tần Xuyên thì không hề tỏ thái độ gì.



Từ Tử Lăng mỉm cười gật đầu, ung dung bước ra khỏi tửu điếm.