Đại Đường Song Long Truyện

Chương 145 : Nhàn tình đông đô

Ngày đăng: 13:14 19/04/20


Vương Thế Sung vừa thúc ngựa quay lại phía đám thuộc hạ vừa chau mày nói với Khấu Trọng: "Nếu hắn bày kế không thành, chúng ta chưa đánh đã lui thế này không phải sẽ làm trò cười cho cả thiên hạ hay sao?"



Âu Dương Hi Di đi bên cạnh, Lang Phụng và Tống Mông Thu đi phía sau đều lộ thần sắc đồng ý.



Khấu Trọng mỉm cười nói: "Nếu chúng ta thật sự xua quân đánh vào Cung Thành, chỉ có hai khả năng có thể xảy ra. Một là phá thành mà vào, một là thương vong thảm hại, không thể duy trì. Mà vô luận là khả năng nào cũng đều chỉ có hại mà không có lợi với chúng ta. Bởi vì mục đích chính của chúng ta không phải ở đây, chỉ cần đánh bại Lý Mật, không phải Dương Động và Độc Cô Phong sẽ ngoan ngoãn khuất phục hay sao? Vừa rồi chỉ cần nhìn thái độ ung dung nhàn nhã của Độc Cô Phong cũng biết hắn có Lý mật ở phía sau chống lưng, căn bản không sợ chúng ta đánh vào."



Âu Dương Hi Di không hiểu nói: "Nếu có thể khống chế Cung Thành, tiểu trừ Độc Cô đảng, đối với chúng ta có gì không tốt chứ?"



Khấu Trọng cung kính đáp: "Tiền bối hỏi rất hay, trước tiên không luận việc phá thành dễ hay khó, chỉ nói chuyện nếu Lạc Dương trở lại ổn định, Lý Mật tự nhiên sẽ không chịu xua quân về phía tây, mà sẽ án binh bất động chờ thời cơ thích hợp mới tấn công, lúc đó thì thắng bại khó đoán lắm, chúng ta đâu ở thế lợi như bây giờ."



Mấy người đứng quanh đó, bao gồm cả Vương Thế Sung đều lấy làm khâm phục trước kiến giải của gã.



Nên biết rằng trước đây Vương Thế Sung chưa từng thắng Lý Mật được nửa trận nào, y vẫn có thể đứng vững ở Lạc Dương cho tới tận ngày nay tất cả đều dựa vào địa thế hiểm yếu ở Lạc Dương, tứ diện thập nhị môn đều là quan khẩu, bên trong bố phòng hiểm yếu trùng trùng, bên ngoài lại có thành cao bảo hộ, địa thế thiên nhiên lại thập phần hiểm trở. Vì vậy một khi Lý Mật biết Lạc Dương có chuyện, tuyệt đối sẽ không chịu bỏ lỡ thời cơ, lúc ấy bọn họ mới có cơ hội để lợi dụng sơ hở của y.



Vương Thế Sung vẫn do dự nói: "Độc Cô phong thế lực hùng hậu, hắn lại cũng chẳng phải thiện nam tín nữ, làm vậy không phải dâng quyền chủ động cho hắn hay sao?"



Khấu Trọng vỗ ngực nói: "Đương nhiên không phải vậy. Hiện giờ chỉ cần chúng ta ém trọng binh bên ngoài Đoan Môn, Độc Cô Phong sẽ không thể làm gì, đến lúc Lý Mật tới tấn công, chúng ta sẽ phong bế toàn bộ các lối xuất nhập của Cung Thành, nhưng không tấn công, chỉ cắt đoạn đường tiếp lương thực, vậy là có thể ép Dương Động giao người, đâu cần phải tốn xương máu công thành làm gì chứ?"



Âu Dương Hi Di mừng rỡ nói: "Chẳng trách tiểu huynh đệ có thể khiến cho cả phương nam phải trời long đất lở, quả nhiên không chỉ là hạng dũng phu sính cường, có điều chúng ta nhất định phải cẩn thận đề phòng cao thủ đối phương tới ám toán, nếu Vu bà tử đích thân xuất thủ, chỉ sợ không dễ ứng phó đâu."



Vương Thế Sung cười lạnh nói: "Nếu Vương Thế Sung này dễ bị giết thế, thì sớm đã chết mười mấy lần rồi."



Khấu Trọng cười hì hì nói: "Chuyện này đương nhiên! Hắc! Tôi cũng phải đi tìm thêm mấy người nữa trợ lực mới được!"



0O0



Lúc Từ Tử Lăng đến Tân Trung Kiều thì Bạt Phong Hàn đã đợi sẵn từ lâu, y vui vẻ bước lên đón gã cười cười nói: "Vừa rồi ta đang đếm xem có bao nhiêu con thuyền nhỏ đậu ở bến cảng phía đông cầu, đếm tới ba trăm tám mươi ba thì ngươi đã tới rồi. Nơi này giao thông thủy lục rất thuận tiện, cơ hồ như xe và thuyền trong cả thiên hạ đều tập trung cả về đây vậy, thêm vào các thương lái từ ngoại quốc tới đây để mua bán hương liệu, tơ lụa, trà và thực phẩm khiến cho Lạc Dương trở thành trung tâm tập trung và phân tán hàng hóa của Trung Thổ và ngoại vực, những thành thị khác không thể nào bì được."



Từ Tử Lăng đảo mắt nhìn một vòng, thấy trên cầu dưới cầu đều tắc nghẽn tới độ nước cũng khó chảy qua, người cũng không chen được, lữ điếm, tửu quán san sát như vẩy cá, nhiệt náo phi thường, bèn mỉm cười nói: "Ta còn tưởng rằng mình sẽ tới sớm hơn Phong Hàn huynh nữa cơ."



Bạt Phong Hàn và gã cùng nhau bước theo dòng người xuống khỏi Tân Trung Kiều, qua thị tập nhưng không vào mà đi dọc theo phố. Y trầm ngâm giây lát rồi nói: "Uyển Tinh muốn gặp mặt một lần, không biết ý Từ Lăng thế nào?"



Từ Tử Lăng giật thót mình, nhíu mày hỏi: "Tại sao nàng lại muốn gặp ta?"
Hiên kỵ tương tùng bán hạ triêu



Khấu Trọng điều khiển xe ngựa đi vào con phố quán thông Nam Đoan Môn và Định Đỉnh Môn của Hoàng Thành, hai bên đường hoè liễu xum xuê, lầu các san sát, ngẩng mặt lên đều là khách điếm, tiệm da, hàng đồ tre, hàng lông, tiệm tạp hóa, tiệm giấy,... cảnh tượng vô cùng nhôn nhịp. Dọc đường người đi như nước, xe chạy không ngừng, phồn hoa nhiệt náo thế nào thiết tưởng không cần nói cũng biết.



Lúc này Từ Tử Lăng mới kể hết mọi chuyện ra cho Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn nghe, cả hai đều đồng ý Tần Xuyên kia rất có khả năng là Sư Phi Huyên.



Xe ngựa đi về phía Thiên Tân Kiều, do trên đường xe nhiều người đông nên tốc độ bị chậm lại rất nhiều. Bốn tòa lầu ở hai phía nam bắc càng làm Thiên Tân Kiều nổi bật vẻ hùng vĩ. Đầu cầu phía nam chính là Đổng Gia Tửu Điếm mà sáng nay Từ Tử Lăng và Bạt Phong Hàn đã ngồi.



Bạt Phong Hàn chau mày nói; "Có một chuyện rất lạ, Tử Lăng vừa rồi nói là có một cảm giác vừa huyền hoặc lại vừa ninh tịnh với người tên gọi Tần Xuyên ấy, nên đã mở lời hỏi y xem có phải là người trong Phật môn hay đạo gia không, có phải vậy không?"



Từ Tử Lăng gật đầu nói: "Có gì kỳ quái chứ?"



Song mục Khấu Trọng hàn quang sáng rực, nhưng không nói tiếng nào.



Bạt Phong Hàn nói: "Cảm giác đó có mạnh mẽ lắm không?"



Từ Tử Lăng trầm ngâm giây lát mới đáp: "Không thể nỏi là mạnh mẽ, nhưng lại rất rõ ràng."



Bạt Phong Hàn vỗ đùi nói: "Vậy thì đúng rồi. Nếu Tần Xuyên là Sư Phi Huyên, với sự cao minh của nàng, tuyệt đối không lộ ra bất cứ điều gì để người khác có thể nhận ra thân phận thực sự của mình, vì thế Hòa Thị Bích nhất định ở trên người nàng ta, thứ mà Lăng thiếu gia cảm ứng được chính là Hòa Thị Bích, bởi trong truyền thuyết có nói Hòa Thị Bích là bảo vật có diệu dụng trấn tâm định thần mà."



Hai gã đều cảm thấy có lý, đồng thời càng thêm khâm phục trước trí tuệ và hiểu biết của Phong Hàn.



Khấu Trọng thở hắc ra một hơi nói: "Nói như vậy thì Tần Xuyên nhất định là Sư Phi Huyên rồi."



Bạt Phong Hàn trầm giọng nói: "Cũng có khả năng y là Ninh Đạo Kỳ."



Từ Tử Lăng giật mình thốt lên: "Mẹ ơi!"



Khấu Trọng thúc ngựa vượt qua cổ kiệu hoa lệ bốn người khiêng phía trước, cười khổ nói: "Bất luận Tần Xuyên là sư bà nương hay Ninh lão đầu, ta cũng phải dùng mọi thủ đoạn để đoạt Hòa Thị Bích về tay, bằng không để Lý tiểu tử đó lấy được, thì Khấu Trọng này chắc phải về quê cày ruộng mất thôi."



Hai người Từ Tử Lăng và Bạt Phong Hàn hít vào một hơi thanh khí, trầm mặc không nói gì.