Đại Đường Song Long Truyện

Chương 146 : Minh thâu ám đoạt

Ngày đăng: 13:14 19/04/20


Đang giờ cơm trưa nên tầng dưới của Đổng Gia tửu lầu lúc này không một chỗ trống, đầu người nhấp nhô, một cây kim rơi xuống cũng khó mà lọt qua được. Khấu Trọng tự nhiên có cách của gã, gọi một tên tiểu nhị đến rồi xoè lệnh bài của Lang Phụng ra, tên tiểu nhị lập tức trở nên cung cung kính kính, dẫn ba người lên sương phòng nhã tọa trên lầu ba.



Khấu Trọng ngồi bên cửa sổ, đưa mắt nhìn tàu thuyền đi lại như thoi đưa dưới dòng Lạc Thủy, thở dài nói: "Đây chính là chỗ tốt của quyền thế, chỉ dính dáng tới một chút đã có thể cao hơn người khác một bậc rồi."



Bạt Phong Hàn cười cười nói: "Bất luận là ngươi tự tán mình thanh cao thế nào, nhưng cũng không thể phủ nhận thanh cao bản thân nó cũng phải cần có quyền thế, bằng không làm sao mà thanh cao được."



Khấu Trọng thấy Từ Tử Lăng nhìn mình với ánh mắt không vui, vội giơ tay đầu hàng nói: "Ta chỉ lợi dụng quyền thế hành sự thuận tiện một chút thôi mà, tuyệt đối không dùng nó để bức hiếp kẻ khác, hà.. còn phải lấy nó ra để chủ trì công đạo nữa..."



Bạt Phong Hàn cười cười nói: "So sánh ra thì ta và Khấu Trọng thiếu gia đều hơi dung tục một chút, không được siêu nhân ngoại vật như Tử Lăng đây."



Từ Tử Lăng chỉ biết cười khổ.



Khấu Trọng phấn chấn tinh thần nói: "Hiện giờ cuộc đấu giữa Vương Thế Sung và Dương Động đang ở trạng thái giằng co, tạm thời có thể gác sang một bên. Hắc! Còn về Hòa Thị Bích, tiểu Lăng ngươi nhất định phải giúp ta đấy."



Bạt Phong Hàn ngạc nhiên nói: "Tại sao Trọng thiếu gia chỉ hỏi Từ Lăng mà không hỏi ta?"



Khấu Trọng ngạc nhiên thốt: "Lão Bạt huynh và chuyện này hoàn toàn chẳng liên quan gì hết, tại sao lại phải vì ta mà lấy mạng ra cược chứ? Chính vì ta coi huynh là huynh đệ, nên mới không muốn huynh bị kéo vào chuyện này, phiền não của huynh nhiều như vậy rồi còn chưa thấy đủ hay sao?"



Từ Tử Lăng cũng không hiểu, chăm chú nhìn Bạt Phong Hàn chờ đợi câu trả lời của y. Bất luận là Ninh Đạo Kỳ hay Sư Phi Huyên đều là đại kình địch mà không ai dám dây vào, nếu không phải là tình thế ép buộc, Khấu Trọng cũng tuyệt đối không đi xúc phạm tới bọn họ làm gì. Hiện giờ gã đã không còn sự lựa chọn nào khác.



Bạt Phong Hàn im lặng hồi lâu, rồi đảo mắt nhìn hai gã một lượt, ánh mắt sắc bén nhưng tràn đầy tình cảm: "Ta thích đi cùng hai tên tiểu tử các ngươi, hơn nữa còn càng đi càng cảm thấy kích thích hứng thú, tất cả đều vì chúng ta đều có xuất thân hàn vi và một tuổi thơ bi khổ. Hừ, ta nhìn không thuận mắt nhất chính là những kẻ trong cao môn vọng tộc, lại càng khinh thường lũ môn phái tự cho mình là chí cao vô thượng, hôm ấy ở Tương Dương ta giúp hai người đối phó bọn Trường Thúc Mưu đều chỉ vì ghét cái thái độ tự cho mình có quyền thế định đoạt mọi thứ của chúng mà thôi."



Ngưng lại một chút rồi y nói tiếp: "Ta bội phục nhất chính là những anh hùng hào kiệt thật sự sáng tạo ra sự nghiệp vĩnh thế thiên thu từ hai bàn tay trắng, giả như để Lý Thế Dân đổi vị trí với hai người, y có thể có được thành tựu như các ngươi hay không? Ta cảm thấy rất khó chịu với những chuyện như vậy, hà! thêm nưa khiêu chiến Ninh Đạo Kỳ hay Sư Phi Huyên cũng chính là chuyện mà ta rất muốn làm, thế nên Bạt Phong Hàn này đâu thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy được chứ!"



Khấu Trọng cả mừng nói: "Có Bạt huynh tương trợ, huynh đệ chúng ta đúng là như hổ thêm cánh!"



Từ Tử Lăng gượng cười nói; "Ta cứ cảm thấy có chút không thỏa đáng lắm, nói cho cùng thì Sư Phi Huyên cũng chỉ vì tạo phúc cho thiên hạ mà nỗ lực..."



Bạt Phong Hàn lạnh lùng ngắt lời: "Tử Lăng quá cố chấp rồi. Chỉ hỏi mấy câu như vậy làm sao có thể quyết định một người có thể làm hoàng đế tốt hay không? Theo ta thì chỉ có những người xuất thân bần hàn mới đủ tư cách làm hoàng đế tốt, bởi vì họ thấu hiểu được nỗi khổ của bách tính, cũng có đủ nhiệt tình để giải trừ đi nỗi khổ đó."



Khấu Trọng vỗ bàn khen tuyệt nói: "Hàn thiếu gia nói thật là hay, Tần Thủy Hoàng, Hán Cao Tổ chính là một minh chứng rất tốt. Kẻ trước xuất thân vương hầu, kẻ sau xuất thân áo vải, ai là hảo hoàng đế lịch sử đã chứng minh rõ ràng. Hà hà!"




Khấu Trọng dẫn Từ Tử Lăng đi qua một cái cổng lớn có ba chữ "Lạc Dương Phường", phía sau chính là dòng Lạc Thủy chảy xuyên qua Lạc Dương thành. Chỉ thấy gã đắc ý dương dương nói: "Chiêu này quả nhiên đối phương muốn theo cũng không được, theo ta thấy kẻ gõ cửa kia không thể là Sư Phi Huyên hay Ninh Đạo Kỳ được, vì bọn họ đều là người tu đạo, rất thích cái gfi mà điểm tới là dừng, làm sao lại đi gõ cửa tới hai lần như vậy chứ?"



Từ Tử Lăng gật đầu đồng ý nói: "Có điều người này tuyệt đối không dễ đối phó, lợi hại nhất chính là đối phương là nam hay nữ chúng ta cũng không hề hay biết. Hắn ở trong tối, ta ở ngoài sáng, khiến giờ đây chúng ta hoàn toàn rơi vào tình trạng bị động chờ ứng phó rồi."



Khấu Trọng đặt tay lên vai gã, cười hì hì nói: "Vừa rồi chúng ta đã dùng đủ các phương pháp lão Bạt dạy cho, chạy lung tung trong khu thị tập cả nửa canh giờ, nếu vẫn không thể bỏ rơi được hắn thì huynh đệ chúng ta đành phải nhận mệnh thôi."



Hai gã đi vào mọt con ngõ dài, Từ Tử Lăng chau mày hỏi: "Ngươi định dẫn ta đi đâu vậy?"



Khấu Trọng vui vẻ đáp: "Đương nhiên là về nhà!"



Từ Tử Lăng kinh ngạc thốt: "Về nhà?"



Khấu Trọng vừa đi vừa để ý động tĩnh hai bên đường, cười hì hì nói: "Hai người chúng ta là bang chủ Song Long Bang, làm sao ngay cả sào huyệt bí mật cũng không có lấy một cái chứ? Hà! Đây rồi, chính là chỗ này, vào đi!"



Từ Tử Lăng thấy Khấu Trọng nhảy tường vào trong, mới hiểu ra mọi chuyện.



Ngày đó trước khi chia tay với bọn Cao Chiêm Lương, Khấu Trọng và các thủ hạ đã thương lượng rất laua, tất nhiên là có cả việc sắp xếp một sào huyệt mật ở Lạc Dương. Vừa rồi qua ám ký của bọn Cao Chiêm Lương lưu lại, Khấu Trọng đã có được địa chỉ nến mới tìm tới đây, nghĩ tới đây, gã cũng thầm khâm phục Khấu Trọng tính toán chu đáo, điểm hay nhất của sào huyệt bí mật này chính là để những người trong bang biết nếu đến Lạc Dương sẽ tới chỗ nào gặp mặt.



Khấu Trọng thoải mái ngồi phịch xuống ghế, vươn người ngáp dài: "Căn nhà này cũng không tồi chứ!"



Từ Tử Lăng ngồi xuống đối diện với gã, nhìn ra khu vườn nhỏ tràn ngập ánh nắng, kinh ngạc nói: "Tại sao trong nhà lại sạch sẽ không một hạt bụi, đồ đạc ngay ngắn ngăn nắp, cả hoa cỏ trong vườn cũng được cắt tỉa gọn gàng, rốt cuộc là ai đã quét dọn vậy?"



Khấu Trọng mỉm cười nói: "Đường tưởng Chiêm Lương chỉ là một hán tử thô lỗ, kỳ thực y làm việc cũng rất tỉ mỉ chu đáo, chỉ có thế này mới không làm người khác sinh nghi. Theo ta thấy y đã thuê người định kỳ quét dọn, có lẽ ba ngày hay sáu ngày một lần gì đó."



Từ Tử Lăng lắc đầu nói: "Ta vẫn cảm thấy có gì đó không ổn lắm."



Chính vào lúc này, hai gã cùng lúc giật bắn người. Giọng nói nhu mì dễ nghe của Loan Loan vang lên bên ngoài cửa lớn: "Từ Lăng đoán trúng rồi! Là nô gia đợi hai người lâu quá nên đành phải quét dọn một chút để giết thời gian đó mà."



Hai gã cùng lúc biến sắc.