Đại Đường Song Long Truyện

Chương 160 : Bốn mặt thọ địch

Ngày đăng: 13:14 19/04/20


Từ Tử Lăng suýt chút nữa thì reo lên mừng rỡ. Lúc gã đề khí vận công, huyệt Dũng Tuyền ở hai lòng bàn chân cùng lúc dâng lên hai luồng khí một hàn một nhiệt, từ huyệt Dũng Tuyền bên tả chảy ra một luồng hán khí xông thẳng lên Đốc mạch ở xương sống, qua Vĩ Chẩm, Nê Hoàn rồi theo Nhâm mạch xuống Đan Điền. Một luồng nhiệt khí từ



huyệt Dũng Tuyền nơi lòng chàn chân bên hữu đi theo đường ngược lại, lên Nhâm Mạch, qua mi tâm, xuống Nê Hoàn rồi vào Đốc Mạch, sau đó đi qua Vĩ Bản huyệt về Đan Điền.



Tuyệt diệu nhất chính là hai luồng kinh khí hàn nhiệt đó gặp nhau ở huyệt Nê Hoàn, lập tức cuộn lấy nhau theo phương xoắn ốc, một thuận, một nghịch chạy khắp kinh mạch. Mỗi khi đến một huyệt đạo, chân khí lại được tích tụ thêm một chút, cơ hồ như mỗi một huyệt đạo đều trở thành kho tàng cất giấu chân lực vậy. Quân chủ lực đóng ở Đan Điền, còn ba mươi sáu đại huyệt khác là những đội quân nhỏ đồn trú.



Đây là hiện tượng chưa từng xảy ra bao giờ.



Cho dù là trước đây âm dương hợp lưu với Khấu Trọng, cũng chỉ là dương trung tàng âm, âm trung ẩn dương, tuyệt đối không giống hiện giờ Dũng Tuyền huyệt ở chân trái có thể tự động hút lấy tiên thiên âm khí tràn ngập khắp thiên địa như hiện giờ.



Cách giải thích duy nhất chính là do sức mạnh kỳ dị của Hòa Thị Bích, đã cải tạo kinh mạch của gã một cách triệt để, chứ không chỉ là "cường hoá" như Bạt Phong Hàn đã nói.



Nếu như kinh mạch gã trước đây là một con suối nhỏ, hiện giờ đã được khơi nguồn thành dòng sông lớn cuồn cuộn chảy.



Cảm giác thoát thai đó thật khó mà hình dung được.



Sự linh mẫn của gã đã tăng lên mấy chục lần.



Bất kỳ thanh âm nào trong phương viên trăm trượng cũng không lọt khỏi tai gã, làn da cũng cảm ứng được những biến dị nhỏ bé của không khí do Phù Chân, Phù Ngạn bức tới mà gây nên.



Trong thân thể gã sinh ra một luồng khí lực khổng lồ, nhưng lại không phân bố đồng đều khắp toàn thân, mà là tùy theo ý niệm của gã mà chuyển động, không ngừng tìm kiếm sơ hở và nhược điểm của gã để bổ khuyết, do đó mà điểm yếu điểm mạnh cũng do gã tự khống chế theo ý mình.



Trước nay Từ Tử Lăng chưa từng cảm nhận rõ rệt đối thủ của mình như lúc này, tựa như là một người từ nhỏ đã mất đi ánh sáng, đột nhiên khôi phục lại thị lực vậy.



Trong một sát na ngắn ngủi đó, gã cảm nhận được một địch nhân khác đang nấp ở một nơi nào đó phía sau bức tường bên trái, đang đợi gã đào tẩu, sẽ lập tức xuất thủ tập kích.



Đầu óc gã tỉnh táo, trong suốt như thủy tinh.



Chính là lúc này, gã cảm nhận được hết sức rõ ràng, cây búa của Phù Chân đã phát động tấn công trước một bước, sau đó mới là thanh kiếm cổ quái của Phù Ngạn.



Hai người này võ công cao cường, vừa mới xuất hiện đã dùng khí thế khiếp người khống chế gã, khiến gã vô phương thoát thân đào tẩu.



Nếu đổi lại là trước khi kinh mạch được cải tạo, bọn Phù Chân, Phù Ngạn đích thực có khả năng bắt sống hoặc giết chết gã, nhưng hiện giờ Từ Tử Lăng đã có thể khẳng định nếu gã muốn thoát thân thì tuyệt đối không thành vấn đề, vấn đề chỉ là làm sao ứng phó thế công của kẻ thứ ba kia mà thôi.



Nghĩ tới đây, Phù Chân, Phù Ngạn đã lần lượt bức tới, khoảng cách chỉ còn chừng mười bước.



Kình khí nổi lên như bão táp, sát khí bao trùm không gian.



Cả hai địch nhân cùng lúc gầm lên.



Cây búa dài của Phù Chân giơ lên cao, hóa thành một đạo tầm sét bổ xuống đầu Từ Tử Lăng, búa còn chưa tới nơi, kình khí mãnh liệt đã phá không cắt tới.



Phù Ngạn thì tọa mã nghiêng người ra phía trước, cây trác kiếm đi theo một đường hết sức quái dị, chỉ trong khoảng cách chừng một trượng mà đã liên tục biến hóa mấy lần, cơ hồ như có thể tấn công vào bất cứ bộ vị nào trên người gã, phát huy triệt để đặc tính biến ảo vô thường của loại kỳ môn binh khí này.



Trường Bạch Song Hung dám đối đầu với Vương Bạc, quả nhiên không phải hạng tầm thường.



Nhất thời sát khí lan tỏa khắp con ngõ nhỏ.



Bốn con mắt của hai huynh đệ họ Phù đều trừng lên, xạ ra những đạo hàn quang sáng rực như điện, nhìn chằm chằm vào Từ Tử Lăng, nếu gã mà yếu tim, chỉ e đã tâm kinh đảm khiếp, đấu chí tiêu tan rồi.




Đầu tiên là Liễu Không đã thông qua hảo hữu Vương Bạc, đem mọi chuyện công bố khắp nơi. Một chiêu tưởng chừng như rất lỗ mãng này thực ra lại là một sách lược hết sức cao minh.



Nói không chừng chính là do Sư Phi Huyên đứng sau chủ sử.



Chỗ tuyệt diệu của kế này là có thể biến bất cứ kẻ nào trộm được Hòa Thị Bích đều biến thành "bất pháp chi đồ", trở thành công địch của tất cả các thế lực.



Kế đó là mượn cơ hội này thống nhất tất cả các môn phái bạch đạo trước nay vẫn ngưỡng mộ tôn kính Từ Hàng Tịnh Trai lại dưới một mục tiêu chung.



Sư Phi Huyên là người ngoài thế tục, tự nhiên không tiện cuốn vào phân tranh của trần thế, thế nên mới thông qua kẻ đã bỏ mộng làm hoàng đế là Vương Bạc để liên lạc các thế lực bạch đạo, lúc ấy chỉ cần tìm được Hòa Thị Bích, rồi đích thân nàng sẽ giao lại cho người được mình tuyển lựa, vậy thì sẽ càng vang động thiên hạ.



Có điều nàng đương nhiên không thể biết Hòa Thị Bích đã thành một đống bột vụn, hiện giờ có bắt ba người bọn gã lóc xương xẻ thịt, bọn gã cũng không thể giao được Hòa Thị Bích ra nữa.



A!



Càng nghĩ càng cảm thấy đáng cười. Đang định rẽ ngoặt ra phố lớn thì trước mặt gã chợt hiện ra một bóng người thấp thoáng.



Khấu Trọng dừng lại định thần nhìn kỹ.



Thì ra là một văn sĩ ăn vận theo lối sư gia, đang vừa vuốt ve hàng râu dưới miệng, vừa gật đầu mỉm cười với gã. Có điều hang hàng râu rất đẹp của người này lại hoàn toàn không phù hợp với gương mặt trắng bệch tới mức bệnh hoạn của y, khiến cho y vừa có vẻ tùy tiện lại có vẻ như đang cố làm trò huyền hoặc để gạt người. Ánh mắt vàng vọt của y càng làm người ta phát ghét, hai hốc mắt phù thũng cho thấy người này cũng thuộc hạng tửu sắc quá độ.



Nhưng Khấu Trọng có thể khẳng định y là cao thủ nhất đẳng, ít nhất cũng không kém Biên Bất Phụ là bao nhiêu. Đó đơn thuần chỉ là trực giác khi gặp phải cao thủ, không có bất cứ lý do gì khác để gã đưa ra kết luận chắc chắn.



Khấu Trọng thầm nhủ: "người không thể xem tướng mạo mà luận" thì trung niên thư sinh bệnh hoạn ấy đã cúi người thi lễ nói: "Tại hạ Bệnh Thư Sinh Kinh Triệu Ninh, là thực khách trong phủ Tri Thế Lang Vương Bạc, phụng mệnh Tri Thế Lang mời Khấu công tử lên thuyền của người chơi một chuyến".



Khấu Trọng ngạc nhiên nói: "Các hạ dựa vào cái gì bảo ta là Khấu công tử gì gì đó chứ? Chúng ta mới gặp nhau lần đầu mà?".



Kinh Triệu Ninh cười ha hả nói: "Nhân tài như Khấu công tử đây vạn người chỉ có một, chỉ cần có người chỉ điểm, làm sao có thể không nhận ra được chứ.



Khấu công tử nói đùa rồi".



Khấu Trọng thở dài nói: "Xem ra lại vì chuyện Hòa Thị Bích rồi. Không biết hôm nay ta gặp vận đen gì nữa, nói tóm lại là chắc chắn ta phải gánh mối họa này rồi! Có điều hiện giờ ta có việc gấp phải làm, lại càng không muốn tự dâng mình đến miệng cọp, đợi khi nào ta làm rõ một số vấn đề, sẽ đến bái phỏng



Vương công sau được không?".



Kinh Triệu Ninh chau mày nói: "Công tử nói vậy thật làm tại hạ khó xử quá, không mời được đại giá Khấu công tử, tại hạ làm sao ăn nói với Tri Thế Lang đây?".



Khấu Trọng nổi cáu lên quát: "Bây giờ ta đã phiền tới sắp điên lên rồi, cả chuyện các hạ ăn nói thế nào cũng phải lo lắng hay sao? Có phải muốn bức tử ta không vậy?".



Kinh Triệu Ninh bật cười nói: "Khấu công tử chớ nên động khí, tại hạ chỉ là muốn mời Khấu công tử đi gặp Tri Thế Lang, hoặc để Tri Thế Lang đến tìm công tử cũng được. Có gì không thỏa dáng, chúng ta ngồi lại nói chuyện cho thỏa đáng là xong. Chỉ cần chân thành đối đãi theo đung quy củ giang hồ thì có gì mà phải phiền não, có vấn đề gì mà không giải quyết nổi chứ?".



Khấu Trọng thấy y không nổi cáu, trong lời nói lại có cả cứng lẫn mềm, bề ngoài thì khách khí hữu lễ, nhưng bên trong lại sắc bén như đao, trong lòng cũng không khỏi thầm khen lợi hại, ung dung mỉm cười nói: "Vương công uy vọng cao vời, tự nhiên tiểu đệ đây phải đến bái phỏng mới đúng. Kinh huynh đã nhắc đến quy củ giang hồ, vậy cũng phải biết nếu không có chứng cứ xác thực thì tuyệt đối không thể đổ chuyện Hòa Thị Bích bị đánh cắp lên đầu tiểu đệ đây chứ".



Kinh Triệu Ninh cười ha hả đáp: "Khấu huynh thật lý thú. Vậy Kinh Triệu Ninh cũng không vòng vo tam quốc nữa, chúng tôi có hơn hai trăm nhân chứng, chỉ cần ba người cùng lúc hiện thân, tự nhiên sẽ có người đứng ra phân biệt chân giả. Phật môn không nói lời gian, lời của của các vị đại sư ở Tịnh Niệm Thiền Viện, chắc ba vị đều tin tưởng đúng không?".



Khấu Trọng thầm kêu khổ, nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra hết sức mừng rỡ, cười cười nói: "Vậy thì hay lắm, chân tướng cuối cùng cũng có thể lộ rõ. Trước hoàng hôn ngày hôm nay ba người chúng tôi sẽ đến bái kiến Vương công. Dám hỏi qúy thuyền của Vương công đang đậu ở bến cảng nào vậy?".



Sau khi nghe Kinh Triệu Ninh nói ra địa điểm, Khấu Trọng thầm kêu khổ mấy tiếng rồi lướt đi như một làn khói.