Đại Đường Song Long Truyện

Chương 161 : Trong lúc nguy nan

Ngày đăng: 13:14 19/04/20


Bạt Phong Hàn ngồi xuống bên cạnh Từ Tử Lăng: "Người vừa rồi là ai vậy? Về thể hình về khí độ đều tương đối có khí phách, tuy lúc đi có vẻ vội vàng nhưng y vẫn kịp phát hiện ra ta nấp ở sau gốc cây, đúng là cao thủ hiếm có".



Từ Tử Lăng đáp: "Y là Lý Tịnh, mười thức đao đầu tiên của chúng ta là học của y"



Bạt Phong Hàn từng ở trong núi khổ luyện với gã mười ngày, đương nhiên cũng biết Huyết Chiến Thập Thức là thứ gì, động dung nói: "Mấy năm trước mà đã sáng tạo ra được thứ đao pháp bá đạo như vậy, hiện giờ thân thủ tự nhiên càng bất phàm, có cơ hội ta cũng thật muốn xem Huyết Chiến Thập Thức do y sử ra có mùi vị thế nào?"



Từ Tử Lăng cười khổ nói: "Chúng ta và y dù sao cũng có một đoạn giao tình, Phong Hàn huynh xin hãy nể mặt ta mà đừng tìm y động thủ".



Bạt Phong Hàn mỉm cười nói: "Hiện giờ không phải là tam uốn tìm y động thủ, mà là hắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta, văn không được ắt sẽ dụng võ, nghe nói phu nhân của Lý Tịnh sử dụng một cây hồng phất, võ công cao cường, lai lịch cũng rất thần bí. Ủa! Tại sao vẫn chưa thấy Khấu Trọng đâu?".



Từ Tử Lăng chau mày nói: "Rốt cuộc là huynh đã nghe được tin tức gì? Tại sao lại nói Lý Tịnh muốn động thủ với chúng ta?".



Bạt Phong Hàn hừ lạnh nói: "Tên tiểu tử Lý Thế Dân nếu bây giờ vẫn còn chưa biết chúng ta đối đầu với hắn thì còn tranh thiên hạ làm gì nữa? Nghe khẩu khí của Đông Minh công chúa thì Lý tiểu tử kia rất cố kị ba chúng ta, nếu không thể dùng được, hắn sẽ bất chấp thủ đoạn để giết chúng ta cho bằng được, tránh để sau này hậu họa vô cùng".



Từ Tử Lăng thấy lúc y nhắc đến Đơn Uyển Tinh ngữ khí nhạt nhẽo, lại không thân thiết gọi là "Uyển Tinh" như trước, ngạc nhiên hỏi: "Huynh và Đơn Uyển Tinh có gì không ổn sao?".



Ánh mắt Bạt Phong Hàn dõi theo một chiếc thuyền con vừa chạy qua trước mặt, hai mắt sáng rực hàn quang, thở dài nói: "Ta và nàng ta đã cãi nhau một trận".



Từ Tử Lăng ngẩn người ra hỏi: "Tại sao lại cãi nhau vậy?".



Bạt Phong Hàn cười khổ nói: "Đương nhiên là vì Hòa Thị Bích, nhưng nói cho cùng đều vì Lý tiểu tử. Nàng ta nói thì rất dễ nghe, trách ta tại sao lại đi cùng các ngươi, để bị cuốn vào vòng xoáy không thể thoát ra này, lại nói mấy câu khó nghe cái gì gì mà Lý tiểu tử mới là chân mệnh thiên tử, muốn ta giao Hòa Thị Bích ra nữa. Hừ! Chuyện này đâu đến lượt nàng ta nói ta chứ?".



Từ Tử Lăng phì cười nói: "Kẻ mang ngọc mắc tội, lời này quả nhiên không sai. Đột nhiên bằng hữu biến thành địch nhân hết cả, đúng là hứng thú, hứng thú!".



Bạt Phong Hàn mỉm cười nói: "Bảo vật như Hòa Thị Bích chỉ người có đức mới được sở hữu, trước nay chưa từng thuộc về bất kì ai. Ta đây không sợ cường quyền khuất phục, kẻ nào có bản sự thì cứ đến đây, tay ta ngưca lắm rồi!". Tiếp đó lại mỉm cười nói: "Ta còn tưởng rằng sau khi chia tay với hai người, nhất định sẽ có người đến tìm ta tính sổ, ít nhất cũng là Tháp Bạt Ngọc và ả sư muội xinh đẹp của hắn, hay như Độc Cô Phượng hoặc Khúc Ngạo, chẳng ngờ một cái bóng cũng chẳng thấy đâu, đúng là khiến người ta phải thất vọng".



Từ Tử Lăng cười cười tiếp lời: "Lão ca ngươi tối qua vừa mới đại hiển thân thủ, đánh lụi Khúc Ngạo, còn ai dám động đến ngươi nữa? Hãy thử đánh giá lại phân lượng đi đã chứ".



Bạt Phong Hàn lắc đầu nói: "Theo ta thấy thì không phải vậy, mà là vì Vương Bạc đã phát lệnh khắp giang hồ, sau lưng y lại có Từ Hạng Tịnh Trai và Tịnh Niệm Thiền Viện chống lưng, vì vật không ai là không nể mặt, để y tìm cách đoạt Hòa Thị Bích lại. Từ đây suy ra, từ lúc này đến kì hạn cuối cùng đêm nay, chúng ta sẽ nhàn rỗi đến phát bực đấy".



Từ Tử Lăng lắc đầu nói: "Đừng quên rằng Loan Loan không chịu sự ước thúc của bất kì ai, nói không chừng ả ta sẽ tìm đến chỗ chúng ta để tiết hận, thuận thể xem xem có thể lấy được Hòa Thị Bích hay không đó!".



Bạt Phong Hàn hân hoan nói: "Ta cầu được như vậy còn chẳng được nữa là, chỉ cần chúng ta bắt được một tên đồng đảng của ả, tự nhiên sẽ có cách biết được hành tùn của Quân Du. Vấn đề ta lo nhất chính là Âm Quý Phái muốn thu lợi ngư ông, đợi qua giờ tí đêm nay xem tình hình thế nào rồi mới có hành động".
Ba người đi sâu vào ngõ, Bạt Phong Hàn vừa đi vừa không ngừng quan sát hai bên.



Từ Tử Lăng đặt tay lên vai Khấu Trọng, cười khổ nói: "Cái này gọi là muốn vượt lên người khác thì phải trả giá thôi. Nếu không phải người vừa muốn đi trộm gà bắt chó lại vừa muốn học chữ học võ công, những năm tháng thơ ấu của chúng ta đâu có trôi qua tẻ nhạt như vậy, hiện giờ càng không phải giống như ba con chuột đang bị người ta dồn ép đuổi bắt thế này".



Bạt Phong Hàn phì cười nói: "Nói thành lão hổ không phải hay hơn sao? Ít nhất thì cũng làm người ta phải sợ hãi một chút. Phàm là chuyện gì cũng đều có giá của nó, hiện giờ cứ gọi như đang trả nợ đi! Nào! Rẽ hướng này!".



Ba người rẽ vào một ngõ khác, bước chân lên con đường lát đá, cảm giác thảnh thơi nhàn hạ phi thường, cơ hồ như mọi tranh giành của tục thế giờ này khắc này không còn liên quan gì đến họ nữa vậy.



Một thiếu nữ đang phơi y phục trước hiên nhà, đột nhiên ngẩng mặt lên nhìn thấy ba người, lập tức ngây người ra như đá phỗng. Không ngờ trên đời lại có người anh tuấn đến vậy, lại còn cùng lúc xuất hiện ba người nữa.



Tâm tình Bạt Phong Hàn hôm nay hiển nhiên rất tốt, mỉm cười với thiếu nữ rồi nói với hai gã: "Nếu có người phát động lưu manh du côn thành Lạc Dương đi khắp nơi tìm chúng ta thì chưa cần đến giờ tí đã biết chúng ta đang ở đây rồi, bởi vì chúng ta thật quá dễ nhận diện, chỉ cần gặp một lần là mãi mãi không thể nào quên".



Khấu Trọng thấp giọng nói: "Hình như huynh đi nhầm huớng rồi thi phải, có phải đang cố ý bày nghi trận không?".



Bạt Phong Hàn mỉm cười nói: "Đây gọi là thăm dò địa hình! Đi nào!".



Đột nhiên cả ba bốc người nhảy lên nóc một căn nhà bên tay trái, lướt đi như bay, hồi lâu sau mới hạ thân xuống một căn tiểu viện hết sức bình thường. Trên cửa lớn có treo một bức hoành phi, bên trên viết ba chữ đại tự "Tư Thế Cư", nét bút phiêu dật hữu lực như rồng bay giữa trời.



Khấu Trọng cười ha hả nói: "Thư pháp của Hư tiên sinh quả nhiên hơn người".



Mảnh giấy Hư Hành Chi đưa cho Từ Tử Lăng chính là vẽ bản sơ đồ để tìm đến Tư Thế Cư này. Căn nhà chia làm hai gian trước sau, ở giữa có một khoảng sân nhỏ.



Từ Tử Lăng cười cười nói: "Hư tiên sinh, chúng tôi đến rồi!".



Bên trong hoàn toàn không có phản ứng.



Bạt Phong Hàn ngạc nhiên hỏi: "Lẽ nào còn chưa quay về?"



Khấu Trọng bước tới khẽ đẩy cửa ra, cánh cửa khép hờ lập tức mở bung.



Gã vừa mới bước vào phòng đã giật mình khựng người lại, ngạc nhiên thốt lên: "Lại là ngươi?".