Đại Đường Song Long Truyện

Chương 164 : Cửu biệt trùng phùng

Ngày đăng: 13:14 19/04/20


Dưới ánh mắt chờ đợi của bọn Khấu Trọng và Vu Sở Hồng, một người hiện thân ngoài cửa sổ, mỉm cười bước vào trong phòng. Người này tuổi chừng hơn năm mươi, thân hình cao gầy, lưng thẳng, trên miệng để một hàng ria mỏng, gương mặt anh tuấn tràn đầy vẻ phong sương lão luyệtn, đây có lẽ là do dưới mắt y có vô số nếp nhăn càng làm tăng thêm sức thu hút, song mục tinh quang lấp lánh, lạnh lùng đến độ làm người ta phát sợ, hoàn toàn không phù hợp với nụ cười trên môi, tạo thành một phong cách đặc biệt rất quái dị.



Liêu Đông đệ nhất cao thủ, lừng danh toàn quốc với tài sáng tác nhạc, Vương Bạc cuối cùng cũng đã xuất hiện.



Bọn Khấu Trọng thầm kêu khổ, không những cảm nhận được y hoàn toàn không tin lời hai gã và Bạt Phong Hàn, đồng thời cũng là một kẻ tuyệt đối không dễ bị lừa gạt. Nhãn thần của y cơ hồ như có thể nhìn thấu mọi lời nói dối.



Vu SỞ Hồng hừ lạnh nói: "Ngươi đến Lạc Dương này làm gì?".



Vương Bạc mỉm cười gật đầu nói: "Vương Bạc xin được thỉnh an Sở Hồng tỷ, tiểu đệ lần này đến Lạc Dương, ít nhất cũng có một nửa là vì Hồng tỷ đấy!".



Chúng nhân giờ mới biết hai người này đã quen biết từ trước, thậm chí quan hệ còn không phải tầm thường nữa.



Khấu Trọng cười hì hì nói: "Nhân lúc hai vị tiền bối tâm sự chuyện xưa, hay là để bọn vãn bối ra ngoài xử lý một số chuyện riêng, lát nữa mới quay lại xin chỉ giáo có được không vậy?".



Vương Bạc ngạc nhiên nhìn Khấu Trọng hỏi: "Ngươi có lẽ là Khấu Trọng phải không? Người khác nói ngươi tinh linh lại giảo hoạt, tại sao ngay cả đại nạn lâm đầu mà cũng không tự biết vậy?".



Bạt Phong Hàn cười ha hả nói: "Chuyện thừa thì đứng nói nữa, muốn động thủ thì cứ động thủ đi. Hòa Thị Bích đúng là chúng ta trộm đấy, ngươi muốn ra mặt thay Liễu Không thì cứ ra đây!".



Những lời này phối hợp với sự phủ nhận ban nãy cũng từ miệng Bạt Phong Hàn nói ra, so với biện bạch thì còn hiệu quả gấp bội.



Độc Cô Phượng dường như cũng có chút hảo cảm với Bạt Phong Hàn, khẽ dậm chân nói: "Nếu không phải ngươi làm thì đừng nói bừa như vậy!".



Vương Bạc khẽ liếc sang Bạt Phong Hàn, hồi lâu sau mới nói: "Ta mặc kệ ngươi có phải kẻ trộm bảo vật hay không, chỉ riêng mấy lời vừa rồi cũng đủ để Vương mỗ xuất thủ giáo huấn một trận rồi!".



Vu Sở Hồng cười lạnh mấy tiếng: "Để lão bà tử này xem mấy năm nay ngươi tiến bộ được bao nhiêu, đừng để ta thất vọng đấy!".



Vương Bạc ngạc nhiên thốt: "Hồng tỷ đã động thủ với y rồi?".



Bích ngọc trượng của Vu Sở Hồng dận mạnh xuống đất một cái, phát ra một tiếng động trầm đục, chấn lực truyền đến gót chân của tất cả những người có mặt tại trường. Ba người bọn Khấu Trọng thầm le lưỡi kinh hãi, nhưng cũng càng cao hứng vì vừa rồi mình có thể cầm cự với bà lão này mà không hề tơ hào tổn thất.



Ánh mắt lão bà quét một vòng trên mặt chúng nhân rồi gật đầu nói: "Ta tin Hòa Thị Bích không nằm trong tay bọn chúng, thứ nhất là vì với sức của ba bọn chúng, căn bản không thể trộm được bảo vật, kế đó, ta thấy bọn chúng cũng không phải kẻ ngu xuẩn, thứ lấy được mà không có tác dụng như Hòa Thị Bích đó, bọn chúng lấy để làm gì?" Tiếp đó song mục trợn lên, lộ ra nhãn châu mờ đục, đảo khắp toàn trường rồi rít giọng nói: "Tốt nhất các ngươi nên rời khỏi Lạc Dương, bằng không lần sau gặp phải, ta quyết không vì Hòa Thị Bích mà nương tay nữa đâu! Chúng ta đi!".



Bốn người không ngờ bà ta lại hiểu chuyện như vậy, nhấc lên được mà cũng có thể đặt xuống được, dõi mắt nhìn theo hai chiếc bóng khuất dần.



Ánh mắt bốn người chuyển qua chỗ Vương Bạc. Ngoài cửa sổ trống không, Vương Bạc đã đi đâu không rõ. Lai vô ảnh, khứ vô tông, quả không hổ danh là cao thủ lừng danh khắp thiên hạ.



Mặt trời ngả dần về phía núi Tây.




Nói ra cũng thật buồn cười.



Trác Nhượng năm xưa lấy oán báo ân, không để ý đến nghĩa khí giang hồ, vậy mà giờ đây Khấu Trọng gã lại đem nghĩa khí ra để làm lý do báo thù cho y.



Tiếng y phục phất gió khẽ vang lên.



Khấu Trọng thoáng kinh ngạc, đang định vận công thì một thanh niên tuổi chừng hai bảy hai tám đã phóng qua cửa sổ nhảy vào, thi lễ với Trác Kiều rồi nói: "Bẩm tiểu thư, đã đuổi được bọn người theo dõi rồi".



Trác Kiều hừ nhẹ một tiếng, duỗi chân ra, nói: "Đây chính là Khấu Trọng!".



Người kia mỉm cười thi lễ với gã: "Tham kiến Khấu công tử, tại hạ Tuyên Vĩnh, là ký danh đệ tử của Trác gia".



Khấu Trọng lưu thần quan sát, thấy người này tướng mạo uy vũ hiên ngang, sau lưng có một binh khí hình dáng cổ quái, có phong thái của một dũng tướng có thể lấy đầu địch nhân giữa thiên quân vạn mã dễ như lấy đồ trong túi, trong lòng thầm khâm phục, vội vàng khách khí hoàn lễ.



Tuyên Vĩnh thấy gã chú ý đến binh khí sau lưng mình, bèn lấy xuống đưa cho gã xem, đoạn nói: "Đây là binh khí do tại hạ lấy ý tưởng từ trúc xoa mà chế tạo nên, trúc xoa là binh khí dùng để thủ thành, dài chừng năm trượng, chuyên để đối phó với những địch nhân trèo thang lên thành. Thứ này có lắp những lưỡi cương đao trên đầu của trúc xoa, vừa có thể kẹp lấy binh khí đối phương, lại có thể mổ, đâm, vì vậy tại hạ đặt tên cho nó là Điểu Trác Kích".



Đồ Thúc Phương đứng dậy, đến bên cạnh hai người, mỉm cười nói: "Tuyên Vĩnh không những được chân truyền của Trác gia mà còn tự sáng tạp ra ba mươi sáu chiêu Điểu Trác Kích Pháp, khi xưa nếu không có y, e rằng ta và tiểu thư đã bị Lý Mật bắt mất rồi".



Khấu Trọng đang định lên tiếng thì Trác Kiều đã gắt lên: "Hiện giờ tình thế cấp bách mà các ngươi còn nhàn rỗi đàm thiên thuyết địa nữa sao".



Ba người nghe vậy đành phải ngồi xuống quanh chiếc bàn nhỏ.



Trác Kiều chỉ tay vào trán Khấu Trọng nói: "Ngươi nổi tiếng giảo hoạt khôn ngoan, mau nói xem có cách gì giết chết Lý Mật không?".



Đồ Thúc Phương và Tuyên Vĩnh nghe nàng ta nói vậy đều chau mày lắc đầu, chỉ có điều không dám lên tiếng mà thôi. Khấu Trọng giở khóc giở cười, nhưng bề ngoài vẫn cố làm ra vẻ nghiêm túc nói: "Đầu tiên ta phải tìm hiểu tình hình bên phía tiểu thư trước đã".



Trác Kiều bực bội nói: "Có gì đáng nói đâu, lúc đó cha bảo ta đến Đông Bình Quận nương nhờ Thái thúc. Lý Mật mấy lần phái người tới tấn công thành nhưng đều bị Tuyên Vĩnh đánh lui. Đến gần đây sau khi nghe tin Lý tặc đánh bại Vũ Văn Hóa Cập, Tuyên Vĩnh lại bảo đó chính là cơ hội tốt để giết lão tặc, thế nên đã chọn một số hảo thủ đến Lạc Dương thử xem vận khí thế nào, nói không chừng lão tặc vì Hòa Thị Bích mà xuất hiện cũng nên. Hừ, lúc ấy ta quyết không để hắn còn mạng rời khỏi đây đâu!".



Khấu Trọng lập tức nhìn Tuyên Vĩnh bằng con mắt khác, quay sang nhìn y hỏi: "Tuyên huynh làm sao biết lần này Lý Mật thắng là thắng thảm chứ?".



Tuyên Vĩnh tuy không thể coi là tuấn tú, song gương mặt rất đoan chính dễ nhìn, gây cho người mới gặp một ấn tượng y là người rất kiên nghị. Lúc này y đang chăm chú nhìn Khấu Trọng, ánh mắt linh hoạt, hai hàng lông mày rậm khẽ nhướng lên. Vầng trán cao rộng, khóe miệng khẽ nở một nụ cười ung dung, điểm nào cũng khiến người ta cảm thấy y có phong phạm của bậc đại tướng chỉ huy thiên quân vạn mã: "Tên giặc Lý Mật đó dù sao cũng không thể quét sạch những người có liên quan đến Trác gia ra khỏi quân Ngõa Cương được, vì vậy chuyện của y, tôi luôn rõ như lòng bàn tay mình vậy".



Khấu Trọng vỗ bàn cười lớn nói: "Lần này Lý Mật chết chắc rồi!".



Ba người nghe gã nói vậy đều ngạc nhiên nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu Khấu Trọng dựa vào cái gì để nói ra câu này.