Đại Đường Song Long Truyện

Chương 165 : Kẻ địch rình rập

Ngày đăng: 13:14 19/04/20


Lưu Hắc Thát sải chân bước vào tửu điếm, đi thẳng đến phía trước chiếc bàn ở tận trong cùng nơi Từ Tử Lăng và Bạt Phong Hàn đang ngồi, chẳng hề khách khí kéo một chiếc ghế ngồi xuống, khẽ gật đầu với Bạt Phong hàn một cái coi như chào hỏi, rồi song mục sáng rực lên như hai điểm hàn tinh giữa đêm tối, nhìn thẳng vào Từ Tử Lăng hỏi: ⬘Có phải các người làm không?"



Từ Tử Lăng cảm thấy bản thân không thể nói dối y được, chỉ mỉm cười gật đầu: "Làm vỡ rồi!"



Sắc mặt Lưu Hắc Thát trầm xuống, sau đó đột nhiên nở một nụ cười như ánh mặt trời xuyên qua mây mù che phủ mặt đất, giơ ngón cái lên tán thưởng: "Giỏi lắm! Lưu Hắc Thát này phục rồi!"



"Binh!"



Lưu Hắc Thát vỗ bàn nói: "Huynh đệ còn không rót rượu tống hành cho ta đi!"



Từ Tử Lăng còn chưa kịp động thì Bạt Phong Hàn đã cầm hồ rượu lên, rót đầy một chung đưa cho Lưu Hắc Thát, vui vẻ nói: "Lưu Hắc Thát quả nhiên là hảo hán tử, Bạt Phong Hàn này kính huynh một chung!"



Ba người hòa khí bốc cao hơn trời, nâng ly uống cạn.



Từ Tử Lăng đặt chén rượu không xuống, ngạc nhiên nói: "Lưu đại ca muốn đi đâu?"



Lưu Hắc Thát thỏai mái dựa hẳn vào ghế, đua tay lên lau chút rượu còn dính trên mép, thấp giọng nói: "Ta có quân mệnh bên mình, chuyện Hòa Thị Bích đã kết thúc rồi thì phải lập tức về Thọ Lạc, báo cáo sự tình lại cho Hạ Vương biết, nếu các ngươi muốn rời khỏi Lạc Dương, ta có thể an bài được ổn thỏa.



Bật Phong Hàn nói: "Tử Lăng chỉ nói thật với mình Lưu huynh, đối với người ngòai vẫn kiên quyết không nhận, mong Lưu huynh thông cảm. Hiện giờ vẫn chưa phải lúc chúng ta rời khỏi Lạc Dương, để qua đêm nay rồi mới nghĩ đến vấn đề này được."



Anh hùng trọng anh hùng, Bạt Phong Hàn trước nay vốn tâm cao khí ngạo, nhưng đối với Lưu Hắc Thát lại thập phần khách khí.



Lưu Hắc Thát tỏ vẻ hiểu ý, đưa tay ngăn không để Từ Tử Lăng rót rượu, lặng người hồi lâu mới lấy từ trong người ra một miếng ngọc phối tao nhã cổ kính, đưa cho gã: "Ta rất muốn để gặp mặt mới tặng ngọc phối này cho lệnh tỷ, giờ coi như là quà mừng đám cưới của ta vậy!"



Từ Tử Lăng nhói đau trong lòng, lặng lẽ nhận lấy.



Lưu Hắc Thát cười lên một tràng dài, quay người đi ra.



Khẩu Trọng đi tới trước cửa tửu điếm thì gặp Lưu Hắc Thát đang đi ra. Gã mừng rỡ kéo y qua một bên, thấp giọng nói: "Đang muốn tìm huynh đây!⬙



Lưu Hắc Thát đưa mắt nhìn Khẩu Trọng dò xét rồi ngạc nhiên thốt: ⬘Tại sao tình hình đang hết sức hung hiểm mà tiểu Trọng ngươi vẫn mặt mày hớn hở, bộ dạng dương dương tự đắc như thế?"



Khẩu Trọng gãi đầu nói: "Trời sập xuống thì làm chăn đắp, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, lo lắng là làm được mẹ gì chứ. Hừ, huynh có muốn khiến Lý Mật đại bại một trận không?"
Bạt Phong Hàn vẫn bình tĩnh như thường, trầm giọng: "Cuối cùng Đột Lợi cũng đến rồi!"



Ánh mắt Thuần Vu Vi ngưng lại trên gương mặt khôi vỹ anh tuấn của y, tròn mắt hỏi: "Khi ngươi ở Đột Quyết không phải rất thích cột khăn đỏ trên đầu hay sao? Tại sao lại thay đổi thói quen, ta thích dáng vẻ ngươi lúc cột khăn đỏ lắm, rất là quyến rũ!"



Bạt Phong H àn đặt bình rượu xuống, bật cười nói: "Lúc ở Đột Quyết ngươi đã gặp ta được mấy lần? Làm sao biết được ta như thế nào, mê người hay hại người?"



Thuần Vu Vi không trả lời, chỉ chậm rãi đưa chén rượu lên nhấp môi, nhìn sang phía Từ Tử Lăng hỏi: "Có phải hắn đang ngủ không? Hay là đang nghe trộm chúng ta nói chuyện?"



Bạt Phong Hàn cảm thấy đau đầu không biết ứng phó tiểu mỹ nhân này thế nào, quyết định không trả lời.



Thuần Vu Vi thấy Bạt Phong Hàn không phản ứng, lại quay sang nhìn thẳng vào mặt y, tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi "Có phải ngươi câm rồi không?"



Bạt Phong Hàn nhún vai cười khổ.



Thuần Vu Vi đặt chén rượu xuống, nhổm hẳn ngườI lên nói: "Tình nhân cũ của ngươi cũng theo Đột LợI xuống phía Nam, nghe nói nàng ta hận ngươi tới thấu xương, muốn tận mắt nhìn thấy Đột Lợi chặt thủ cấp của ngươi xuống!"



Trong mắt Bạt Phong Hàn thóang hiện lên thần sắc thương cảm, thở dài não ruột, không nói tiếng nào.



Thuần Vu Vi tức giận giẫm chân: "Ngươi còn im lặng nữa ta sẽ chấp hành sư mệnh, động thủ với ngươi đấy!"



Hai mắt Bạt Phong Hàn đột nhiên sáng rực lên như điện, lạnh lùng nói: "Tốt nhất ngươi nên đợi lát nữa mới đến tìm Khấu Trọng!"



Thuần Vu Vi đột nhiên cười tươi như hoa nói: "Một mình ta làm sao thắng nổi ngươi, chỉ là dọa một chút thôi mà! Người ta xin lỗi có được không? Hì, bình thường Khấu Trọng có nhắc tới ta trước mặt ngươi không?"



Bạt Phong Hàn bực bội nói: "Khấu Trọng chưa từng nói chuyện nữ nhân với ta!"



Thuần Vu Vi lộ ra thần sắc thất vọng, đứng dậy gằn giọng nói: "Ngươi thay ta nói cho tên tiểu tử không có lương tâm đấy, bảo hắn hắn rời xa ngươi càng xa càng tốt, bằng không chớ trách ta trở mặt vô tình."



Nói đọan giẫm mạnh chân, phóng đi như một cơn gió.



Bạt Phong Hàn vung chưởng đẩy ra, đóng cánh cửa bị nàng ta làm bật mở lại. Đúng lúc này, y nghe thấy tiếng Khấu Trọng cất lên.