Đại Đường Song Long Truyện

Chương 186 : Trái tim mỹ nữ

Ngày đăng: 13:14 19/04/20


Lý Tịnh ngạc nhiên: "Lý Tịnh này rốt cuộc đã làm chuyện gì không đúng mà khiến đệ vừa gặp đã nói ra những lời như vậy?"



Khấu Trọng tức giận gằn giọng: "Làm chuyện gì các hạ tự biết. Thật uổng công chúng ta coi ngươi là huynh đệ, ngươi lại vì lấy lòng chủ nhân mà bán đứng bọn ta."



Lý Tịnh bước xuống hai bước, đến trước mặt Khấu Trọng, biến sắc hỏi: "Lý Tịnh này là người thế nào, sao ta có thể bán đứng huynh đệ bằng hữu để đổi lấy công danh phú quý được chứ? Đệ hãy nói rõ cho ta xem nào!"



Khấu Trọng lùi lại chỗ hành lang và cầu thang tiếp giáp nhau để tránh cản trở người khác qua lại, nhìn thẳng vào mặt Lý Tịnh lạnh lùng thốt: "Nếu không phải ngươi cho Lý tiểu tử biết chuyện tiểu Lăng có mặt nạ da người, hắn làm sao có thể khẳng định Hòa Thị Bích là do bọn ta động thủ lấy trộm được?"



Lý Tịnh thoáng ngạc nhiên, chau mày giây lát rồi thở dài một tiếng, gượng cười nói: "Coi như là ta nói đi! Nhưng ta thật sự không hiểu Hòa Thị Bích có tác dụng gì với đệ và Tử Lăng chứ?"



Hai mắt Khấu Trọng như rực lửa: "Cái gì mà coi như là ta nói chứ? Chuyện của Tố tỷ chúng ta không tính toán với ngươi được, cùng lắm là chỉ nói ngươi không niệm ân tình, có mới nới cũ..."



Lý Tịnh tức giận gầm lên: "Câm miệng, càng lúc đệ càng quá đáng rồi đó!"



Hai ả nữ tỳ đi ngang qua đó bị tiếng quát của Lý Tịnh làm giật mình, vội rảo bước cho nhanh, sợ hai người động thủ liên lụy đến mình.



Cũng may lúc này cả Thính Lưu Các huyên náo tiếng sênh ca, tiếng chúc rượu, nên dù là hai người có gào thét cũng không làm ai chú ý.



Lý Tịnh đột nhiên thở dài não ruột, đổi giọng hòa dịu nói: "Bất luận là hai đệ hiểu lầm ta thế nào, ta thủy chung vẫn coi đệ và Từ Lăng là hảo huynh đệ. Đệ có biết đắc tội với Tần Vương sẽ có hậu quả thế nào không?"



Khấu Trọng cũng bình tĩnh trở lại, cười lạnh nói: "Tốt nhất ngươi đừng coi chúng ta là huynh đệ nữa, bằng không lúc chủ nhân của ngươi bảo ngươi đối phó chúng ta, ngươi sẽ khó xử đấy. Thời thế hiện nay, không phải bằng hữu thì sẽ là địch nhân thôi. Hừ, ta cũng rất ít khi nổi nóng thế này, tất cả đều vì ta luôn tin tưởng họ Lý ngươi, còn ngươi lại làm ta quá thất vọng."



Lý Tịnh nhăn mặt khổ sở: "Đừng nói chuyện này nữa được không. Hiện giờ sự tình đã đến mức cực kỳ nguy hiểm rồi, chẳng may để xảy ra chuyện máu chảy đầu rơi thì không thể vãn hồi đâu."



Khấu Trọng chau mày: "Từ khi bắt đầu vốn đã không thể vãn hồi. Lẽ nào hiện giờ ngươi vẫn ngây thơ đến mức tưởng rằng bọn ta sẽ chịu giao ra Hòa Thị Bích, cúi đầu xưng thần trước tên tiểu tử họ Lý kia à? Ngươi coi thường Khấu Trọng này quá đấy!"



Lý Tịnh song mục thoáng ẩn hiện hàn quang, hiển lộ công lực đã tiến bộ hơn trước rất nhiều, trầm giọng nói: "Ta rất hiểu con người Tần Vương, y xử sự quả đoán, một khi đã coi đệ là kẻ địch, y sẽ bất chấp tất cả để đối phó đệ."



Khấu Trọng ung dung đáp lại: "Ta hình như còn rõ tâm ý Lý tiểu tử hơn cả ngươi đó. Hắn sợ Lý Mật còn hơn sợ Khấu Trọng này nhiều, vì vậy một ngày Lý Mật còn chưa sụp đổ, thì hắn vẫn chưa có tâm tình đi đối phó ta đâu."



Lý Tịnh lắc đầu: "Đệ lầm rồi, đệ và Tử Lăng đều là những kẻ có thể khiến y vừa kinh sợ vừa ngưỡng mộ, hơn nữa cái cách mà các người trộm Hòa Thị Bích quả thật quá lộ liễu, nên càng làm y thêm cố kỵ. Huống hồ trong tay đệ còn có Dương Công Bảo Khố,... ôi, nếu đệ chịu tin ta lần cuối, thì hãy lập tức rời khỏi Lạc Dương, trở về phương nam, như vậy thì nói không chừng các đệ còn có thêm một thời gian phong quang uy vũ."



Khấu Trọng đợi cho một đám tỳ nữ đi qua, mới bực bội đáp: "Khấu Trọng này có sóng gió nào mà chưa vượt qua đâu, không cần ngươi phải nhắc nhở. Hiện giờ có kẻ nào mà không muốn lấy mạng bọn ta chứ, nhưng không phải bọn ta vẫn sống rất thoải mái đó hay sao?"



Lý Tịnh vẫn thành tâm khuyên giải: "Đó chỉ là vì đệ chưa chính thức giao thủ với họ đó thôi. Trước mắt Ninh Đạo KỲ và Sư Phi Huyên đều đã ngầm trở thành hậu thuẫn của y, thêm vào thực lực bản thân y, thiên hạ này còn ai có thể tranh phong nữa chứ? Còn các đệ thì vây cánh chưa thành, đối đầu với y chỉ có một con đường chết thôi! Hãy mau mau rời khỏi đây đi!"



Khấu Trọng cười ha hả: "Ta đi! Có điều là đi về phòng của mình thôi! Hãy mài sắc thanh kiếm của ngươi đi! Lần sau gặp mặt, chúng ta không còn là huynh đệ nữa!"



Nói đoạn hiên ngang ngẩng cao đầu bước đi.



Một thanh âm nữ tử ngọt ngào vang lên bên ngoài: "Khấu Trọng có ở đây không?"




Muốn giết Khúc Ngạo, đây là cơ hội ngàn năm hiếm có.



Bạt Phong Hàn có một mối thâm cừu đại hận với người Thiết Lặc.



Tộc nhân và người nhà của y chính là bị đại quân xâm lược của Thiết Lặc giết hại, những người sống sót mang theo y gia nhập đoàn mã tặc, cuối cùng bị Đột Lợi xuất lãnh đại quana truy bắt tiêu diệt, chỉ còn lại một mình y dựa vào thân thủ và sự liều lĩnh của mình, đột phá trùng vây chạy thoát.



Khi ấy y đã rất nổi danh ở Đột Quyết, trờ thành một cái gai trong mắt những kẻ cầm quyền.



Cả Tất Huyền cũng phái đại đồ đệ đối phó với y, bị y giết chết, tạo nên mối thù không thể hóa giải.



Trước giờ y chưa từng khuất phục trước quyền thế hay bạo tàn.



Tất Huyền và Khúc Ngạo, chính là đại biểu cho hai quyền uy tối cao về võ lực của hai bộ lạc lớn Đột Quyết và Thiết Lặc.



Tiếng vó ngựa vang lene.



Mười kỵ sĩ xuất hiện nơi góc phố, phóng về phía y như cơn gió.



Giờ Sửu đến rồi!



0OO



Khấu Trọng hờ hững đi thẳng xuống lầu trong ánh mắt ngưỡng mộ của đám tỳ nữ ca cơ, trong lòng chỉ nghĩ đến việc nói cho Từ Tử Lăng và Bạt Phong Hàn biết gã đã trở mặt với Lý Thế Dân, không ngờ lại đụng trúng một người. Đối phương cười lên ha hả nói: "Tại hạ đang tìm Khấu huynh, không ngờ lại khéo vậy!"



Thì ra chính là Tống Kim Cương.



Khấu Trọng thầm cảm thấy hổ thẹn, gã đã hoàn toàn quên mất cuộc hẹn với y, đành gượng gạo nói: "Thật ngại quá, Khấu mỗ đang có việc gấp bên mình, có thể hẹn nhau lúc khác nói kỹ hơn được không?"



Tống Kim Cương mỉm cười: "Tại hạ chính là có ý này. Có phải Khấu huynh vừa có một cuộc nói chuyện không lấy gì làm vui vẻ với Tần Vương hay không?"



Khấu Trọng ngây người ra nói: "Huynh thật giống như đã đứng sau lưng ta lúc đó vậy."



Tống Kim Cương nói: "Khấu huynh chớ có hiểu lầm, chỉ là thủ hạ của ta thấy huynh cùng Hồng Phất Nữ đi vào sương phòng của Lý Thế Dân, bây giờ lại thấy huynh nổi giận đùng đùng đi xuống, thế nên mới to gan mà đoán thử, mong Khấu huynh chớ để trong lòng."



Khấu Trọng cũng cười xòa, hẹn lại địa điểm thời gian với y xong thì vội vàng trở về phòng, trên đường gặp phải Từ Tử Lăng, liền ngạc nhiên thốt: "Chắc là Thúy Nhi dẫn tập đoàn nương tử quân của Mạn Thanh Viện đánh vào sương phòng, tiểu Lăng ngươi không chống đỡ nổi nên mới chạy ra ngoài này đúng không?"



Từ Tử Lăng vội nói: "Không nói nhiều nữa, có thể lão Bạt đã giao chiến với Khúc Ngạo rồi đó."



Khấu Trọng hít vào một hơi thanh khí, vội vội vàng vàng theo gã rời khỏi Thính Lưu Các, chạy về phía cửa lớn.