Đại Đường Song Long Truyện

Chương 187 : Ngự đạo chi chiến

Ngày đăng: 13:14 19/04/20


Bạt Phong Hàn quay ngoắt người lại như một cơn gió, lưng thẳng vai căng, lập tức sinh ra một khí thế nhất phu dương quan, vạn quân nan vượt, từ xa đã khắc chế địch nhân.



Mười kị sĩ đang lao thẳng tới trước mặt y liền lập tức dừng cương.



Người Thiết Lặc rất giỏi giết địch trên lưng ngựa, nhưng trước mặt hạng cao thủ tuyệt đỉnh như Bạt Phong Hàn, không ai dám ngồi trên ngựa giao chiến với y cả.



Thế nên khí thế của Bạt Phong Hàn càng cao hơn nữa, chỉ nghe y gầm lên một tiếng, chậm rãi bước lên trước.



Đối phương là các cao thủ Thiết Lặc do Khúc Ngạo dẫn đầu, bao gồm cả ba đồ đệ của y: Trường Thúc Mưu, Canh Ca Hô Nhi và Hoa Linh Tử.



Hành động chặn đường này của Bạt Phong Hàn dường như đã hoàn toàn nắm ngoài ý liệu của bọn họ.



Sự thực thì Bạt Phong Hàn có thể thoát khỏi cảnh vây khốn mới rồi đã là một sự đả kích rất lớn vào lòng tin của Khúc Ngạo, thế nên y phải tĩnh tọa thêm một lúc rồi mới dám đến đây phó ước với Phục Khiên.



Còn Bạt Phong Hàn thì lại một mình xuất hiện ở đây chặn đường, khiến ai cũng phải ngầm ngầm kinh hãi trước sự tự tin và dũng mãnh của cao thủ trẻ tuổi này.



So về khí thế, Bạt Phong Hàn đã chiếm được tiên cơ và quyền chủ động.



Chiến mã phát ra những tiếng hí dài trên phố vắng.



Khúc Ngạo rất muốn nhìn sang hai phía để tìm kiếm Khấu Trọng và Từ Tử Lăng, để phòng hai gã nấp vào một góc nào đó bất ngờ tập kích, nhưng lại phát giác ra toàn bộ sự chú ý của mình đều bị ép buộc phải tập trung vào địch nhân ở trước mặt, sợ rằng chỉ một khắc phâ thần sẽ tạo thành ân hận ngàn thu.



Bất luận là Khúc Ngạo không muốn thừa nhận đến đâu, nhưng Bạt Phong Hàn đích thực đã trở thành đối thủ ngang hàng của y.



Khúc Ngạo phi thân xuống ngựa, trầm giọng quát: "Dắt ngựa! Áp trận cho ta!".



Trường Thúc Mưu ở phía sau có vẻ không hiểu: "Sư tôn cần gì phải để ý tới hắn, để chúng đồ đệ thu thập là được rồi!".



Lúc này Bạt Phong Hàn chỉ còn cách bọn y chừng năm mươi bước, khí thế chỉ có tăng chứ không giảm, đôi mắt rực lửa nhìn chằm chằm vào Khúc Ngạo.



Khúc Ngạo thầm thở dài, Trường Thúc Mưu tuy được chân truyền của y, có thể liệt danh vào hàng nhất đẳng cao thủ, nhưng thủy chung vẫn không thể bì kịp những kẻ có thiên tư tuyệt đỉnh như Bạt Phong Hàn, Khấu Trọng và Từ Tử Lăng, không thể nhận ra chỗ vi diệu bên trong chuyện này.



Giả như Khúc Ngạo lẩn tránh không giao chiến, trong lòng nhất định sẽ lưu lại một nỗi ám ảnh, đối với trận quyết đấu với Phục Khiên sắp diễn ra sẽ vô cùng bất lợi. Lợi hại nhất chính là đối phương chỉ một mình đứng chặn trên đường, hào tình bá khí và uy thế ấy tạo nên một ấn tượng không thể phai mờ trong lòng y, nếu lần sau gặp lại, về mặt tâm lý chắc chắn đã thua sút một bậc rồi.



Hơn nữa, trong tình hình ta thoái lui, địch tiến lên, bọn Trường Thúc Mưu chưa chắc đã ngăn cản được đối phương, đến lúc đó mà giao thủ, bản thân y lại càng bị động hơn.



Còn một điều làm y băn khoăn nữa, đó là nếu như thoái lui không tiếp chiến, sẽ tỏ ra y là người không có đảm lượng và phong độ, chỉ khi bên mình chiếm ưu thế tuyệt đối như lúc ở Thiên Tân Kiều mới dám chủ động với đối phương. Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, Khúc Ngạo hiểu rõ mình đã bị Bạt Phong Hàn bức vào cảnh không thể không ứng chiến.



Dù sao Khúc Ngạo cũng là bậc tôn sư võ học, có tình cảnh nào mà y chưa gặp qua, nên vẫn giữ được sáng suốt, chỉ hừ lạnh một tiếng nói: "Không cần nhiều lời, ta giết chết tên tiểu tử này rồi đến Mạn Thanh Viện cũng không muộn".



Nói đoạn liền bài trừ mọi tạp niệm ra khỏi đầu, thu nhiếp tâm thần, sải bước tiến về phía địch nhân.



Bọn Trường Thúc Mưu đưa mắt nhìn nhau ngần ngại.



Bạt Phong Hàn đích thực là một nhân vật có thể khiến địch thủ vừa sợ vừa kính.



Hai cao thủ cùng lúc dừng lại khi còn cách nhau khoảng hai chục bộ.
Bạt Phong Hàn người bay theo kiếm, hóa thành một tia chớp, lao thẳng về phía Khúc Ngạo.



Phía Mạn Thanh Viện vang lên tiếng y phục phất gió phần phật, có người từ cửa lớn chạy ra, có người nhảy tường ra ngoài, hơn mười người đầu tiên vừa ra đến nơi thì liền thấy một kiếm có thể nói là kinh thiên động địa, đoạt quyền tạo hóa của Bạt Phong Hàn.



Khúc Ngạo đâu thể ngờ sau khi thọ thương mà Bạt Phong Hàn vẫn có thể thi triển một chiêu kiếm lợi hại nhường này, trong lòng biết chuyện chẳng lanh, nhưng cũng không còn cách nào khác, đành phải hít mạnh một hơi thanh khí, cố dồn không để huyến khí nhộn nhạo, toàn lực bổ xuống.



"Bình!".



Tiếng kình khí chạm nhau vang lên ì ùng.



Bạt Phong Hàn lảo đảo rơi xuống như một con diều đứt dây, loạng choạng một chút rồi lại đứng vững như núi.



Khúc Ngạo đảo một vòng trên không, bay đến trước mặt đám người hiếu kỳ mới chạy ra từ Mạn Thanh Viện rồi mới hạ thân.



"Soạt!".



Trảm Huyền Kiếm về bao.



Thân hình to lớn của Khúc Ngạo khẽ run lên, hai mắt sáng rực lên những tia nhìn thù hận, nhìn chằm chằm vào Bạt Phong Hàn đang đứng cách đó năm trượng.



Hai người nhìn nhau chằm chằm, không khoan không nhượng.



Lúc này phần lớn khách nhân trong Thính Lưu Các đã ra ngoài đường, nhưng cả con phố vẫn im lặng như tờ, ai nấy đều nín thở đợi chờ kết quả.



Khấu Trọng và Từ Tử Lăng phóng đến bên cạnh Bạt Phong Hàn.



Thân hình Khúc Ngạo chợt run lên mãnh liệt, sắc mặt không còn giọt máu.



Tiếng hò reo xuýt xoa vang lên trong đám khách quan chiến, tới giờ thì ai cũng biết Khúc Ngạo đã bại rồi, chỉ là không biết y bị thương ở đâu mà thôi.



Có điều đáp án lập tức hiển hiện ngay trước mắt, máu tươi bắt đầu chảy ra bên mạng sườn bên trái của y.



Khúc Ngạo không điểm huyệt chỉ huyết, đưa mắt nhìn ba tên đồ đệ và đám thủ hạ sắc mặt tái nhợt, ngửa mặt thở dài: "Anh hùng xuất thiếu niên, Khúc mỗ bội phục vô cùng. Bây giờ ta sẽ lập tức trở về Thiết Lặc, sau này không đặt chân đến Trung Nguyên nữa".



Lời thề này cũng đồng nghĩa với việc y thoái xuất khỏi mọi phân tranh ở Trung Nguyên.



Đây chính là chỗ lão luyện cao minh của Khúc Ngạo, như vậy thì dù bọn người thâm thù đại hận với y như Phục Khiên muốn giết y đi chăng nữa, thì cũng ngại quy củ giang hồ mà không dám công nhiên truy kích.



Khúc Ngạo nói xong liền phóng lên ngựa, dẫn thủ hạ bỏ đi như một cơn gió.



Ba người bọn Bạt Phong Hàn đang định bỏ đi, thì chợt nghe một người cười lên ha hả: "Bạt huynh không nói năng gì mà đã bỏ đi như vậy được sao?".



Chú thích:



(1) Ở đây là Bạo Phong Bát Chiết, nhưng trong bản gốc ở đoạn trên lại là Bạo Triều Bát Chiết, để đảm bảo tính nhất quán nên người dịch mạn phép đổi lại là Bạo Triều Bát Chiết