Đại Đường Song Long Truyện

Chương 203 : Tiên đạo tranh hùng

Ngày đăng: 13:15 19/04/20


Do thân phận hiện tại, nên Từ Tử Lăng chỉ có thể ngồi ở một trong ba chiếc bàn bên mé Đông đại sảnh, cũng may là không ngồi chung với Lý Tịnh, bằng không sẽ rất dễ lộ ra sơ hở.



Gã và Trần Trường Lâm ngồi ở hai bên Linh Lung Kiều, đối diện là Hình Mạc Phi và hai kiều nữ Thổ Lỗ Hồn có đôi mắt biết nói, những người khác đề là đệ tử hoặc thân tín của những khách nhân ngồi ở các bàn giữa sảnh.



Ngồi cùng bàn với Vinh Phụng Tường đương nhiên đều là nhân vật có phân lượng như Lý Thế Dân, Đột Lợi, Vương Bạc, Tống Lỗ, Liễu Thanh, Phục Khiên, Âu Dương Hi Di, Khả Phong và ba nhân vật có máu mặt khác ở Lạc Dương, nhưng không thấy phu nhân của Vinh Phụng Tường đâu.



Khấu Trọng được xếp ngồi cùng bàn với Hầu Hi Bạch và Vân Ngọc Chân, may mà giữa gã và Vân Ngọc Chân còn cách Trịnh Thạch Như, không tiện nói chuyện, bằng không nói không chừng gã cũng khó kìm nén được nộ hoả trong lòng mà trở mặt với nàng ngay trong bàn tiệc.



Bạch Thanh Nhi và Trịnh Thục Minh ngồi đối diện với gã, cừu nhân gặp mặt, đáng lẽ phải gườm gườm nhìn nhau mới đúng, nhưng lạ lùng là Trịnh Thục Minh dường như coi gã như không hề tồn tại vậy, chỉ chú tâm rủ rỉ trò chuyện với Bạch Thanh Nhi.



Sau khi mọi người đã ngồi xuống, Khấu Trọng mới phát giác bên cạnh mình còn chỗ trống, liền thuận miệng hỏi ả nữ tỳ đứng sau thị hầu. Ả ta chỉ nói đây là sắp xếp của quản gia, những chuyện khác thì đều không biết, khiến cho gã cảm thấy càng khó hiểu.



Trịnh Thạch Như xã giao với gã một hai câu rồi quay sang bắt chuyện với Hầu Hi Bạch và Vân Ngọc Chân, không để ý đến gã nữa, còn Khấu Trọng thì cũng muốn được yên tĩnh, đảo mắt nhìn quanh bốn phía.



Vinh Phụng Tường đứng dậy, hân hoan nâng chung rượu lên cao giọng nói: “Hôm nay là ngày Vinh mỗ tròn ngũ thập, may mắn được các vị đại giá quang lâm, trong đó có không ít bằng hữu phải vượt ngàn dặm đường xa, khiến cho Vinh mỗ vô cùng vinh hạnh, xin được mượn chén rượu này để tỏ lòng cảm tạ!”.



Chúng nhân lần lượt đứng dậy hối lễ, không khí lập tức trở nên náo nhiệt, tiếng chúc tụng, tiếng ly rượu chạm nhau vang lên liên miên bất tuyệt.



Một hồi lâu sau mọi người mới trở lại vị trí của mình.



Vinh Phụng Tường nở một nụ cười thần bí: “Trước khi dùng thiện, Vinh mỗ muốn tặng các vị một niềm vui bất ngờ, xin mời Thượng Tú Phương tiểu thư!”.



Trong tiếng hoan hô của chúng nhân, nhạc đội bắt đầu tấu lên một khúc nhạc vui vẻ, không khí hoan lạc tràn ngập khắp gian sảnh đường. Hầu Hi Bạch hai mắt sáng rực lên, tập trung tinh thần đợi chờ vị đệ nhất danh kỹ này xuất trương hiến nghệ.



Thượng Tú Phương vừa mới xuất hiện, lập tức làm các mỹ nữ như Đổng Thục Ni, Vinh Giảo Giảo, Vân Ngọc Chân bị lu mờ đi đôi ba phần. Nếu luận về nhan sắc, mỗi người đều có vẻ đặc sắc riêng, khó mà phân biệt được ai đẹp hơn ai, nhưng phong vận tư thái vô cùng đặc biệt của Thượng Tú Phương thì những nữ nhân khác không thể nào có được.



Có lẽ do nàng sở trường những tiểu khúc ai oán triền miên hơn, nên hôm nay khi hát những bài ca vui chúc thọ, tuy rằng vẫn rất xuất sắc, nhưng Khấu Tọng cứ cảm thấy không thể bằng được lần biểu diễn hôm qua ở thượng thư phủ.



Có điều kể từ khi nàng cất tiếng hát lên, cả đại sảnh dường như người nào người nấy đều như say như mê, chỉ có Khấu Trọng và Từ Tử Lăng là hai ngoại lệ. Tâm tình hiện giờ của hai gã đều không thích hợp để nghe những hoan lạc khúc thế này.



Từ Tử Lăng thừa cơ quan sát phản ứng của những người ngồi ở bốn chiếc bàn kê giữa sảnh, thần tình tập trung nhất là Hầu Hi Bạch, y có vẻ như muốn nhảy lên cùng ca múa với Thượng Tú Phương vậy. Lý Thế Dân và Phục Khiên tuy cũng chăm chú lắng nghe, nhưng vẫn giữ được thàn thái bình tĩnh. Những người khác có biểu hiện khác nhau, nhưng không ai là không động dung trước tiếng hát như người trời và những động tác uyển chuyển mê hồn của Thượng Tú Phương, đặc biệt là Đột Lợi, song mục sáng rực lên như điện, cơ hồ đang hận không thể nhảy đến nuốt sống vị tài tử này vậy.



Đôi mắt sắc như dao có thể câu hồn nhiếp phách người ta của Thượng Tú Phương, phối hợp với những chuyển động mềm mại của thân hình, không ngưng quét qua các bàn tiệc, làm cho đám nam nhân trẻ tuổi thần hồn điên đảo. Khúc nhạc vừa dứt, tiếng vỗ tay lập tức vang lên như sấm động.



Dư âm của điệu khúc vẫn còn văng vẳng chưa dứt thì Vinh Phụng Tường đã đích thân rời chỗ ngồi đến đón chào Thượng Tú Phương, rồi đưa nàng đến chỗ trống cạnh Khấu Trọng, nháy mắt đầy ám muội với gã: “Khấu huynh đệ giúp lão phu chiêu đãi Thuợng tiểu thư nhé!”.



Họ Vinh vừa nói vậy, chúng nhân liền biết ngay việc Thượng Tú Phương ngồi cạnh Khấu Trọng không phải là một sự sắp xếp tuỳ tiện.


Chiêu này quả thực nguỵ dị phi thường, Uất Trì Kính Đức công lực tiên pháp cao minh hơn người, vậy mà nhất thời cũng có cách ứng phó với bộ pháp,thủ pháp và tiên tiên chân khí khinh thế hãi tục của vị tiền bối cao thủ này, vội vàng nghiêng người né tránh, Quy Tàng Tiên như có mắt, trước tiên rủ xuống, rồi khi chạm đất lại đột ngột bắn lên, điểm vào tiểu phúc của Vương Bạc.



Hai người giao thủ không quá hai chiêu, nhưng chúng nhân đều có cảm giác nghẹt thở như đang xem một trận ác đấu kéo dài mấy trăm chiêu rồi vậy.



Vương Bạc cười lạnh một tiếng, Định Thế Tiên lại rút vào trong ống tay áo, tả thủ hoá thành đao, chém xuống đầu ngọn tiên của đối thủ một cách chuẩn xác và nhanh nhẹn vô song.



Khí kình giao kích, phát ra tiếng nổ như sấm động.



Uất Trì Kính Đức toàn thân chấn động, lảo đảo lùi về sau nửa bước, song mục uy quang sáng ngời, trường tiên hoá thành muôn ngàn bóng ảnh, tựa như cuồng phong bạo vũ chụp xuống đầu Vương Bạc, công thế uy mãnh tuyệt luân, chẳng hề có vẻ mệt mỏi do tổn hao công lực.



Bọn Khấu Trọng không ai là không gật đầu tán thưởng, chỉ có tấn công liên tiếp, Uất Trì Kính Đức mới có thể khắc chế được tiên pháp thần xuất quỷ mạt, khiến địch thủ không thể phòng bị của Vương Bạc.



Họ Vương cười lên ha hả, lách mình đảo lộn giữa tiên ảnh trùng trùng như hổ điệp xuyên hoa, dùng thân pháp như lưu thuỷ hành vân và chỉ pháp huyền ảo linh hoạt ứng phó thế công mạnh mẽ của đối phương, ngón tay liên tiếp điểm ra sáu bảy lượt, mỗi một chỉ dều điểm trúng thân tiên của Uất Trì Kính Đức, mà chiêu trước lại lợi hại hơn chiêu sau gấp bội, quả nhiên không phải là kẻ chỉ có hư danh.



Nhưng Uất Trì Kính Đức có thể ép y phải thi triển tuyệt học, đã đủ để danh động thiên hạ rồi.



Uất Trì Kính Đức lại gầm lên một tiếng nữa, chiêu thế biến đổi, hữu thủ cùng lúc cầm cán tiên và thân tiên, dồn công lực vào, lập tức giống như cầm một cây nhuyễn thiết côn dài hai trượng hơn, thi triển ra những chiêu thức côn pháp kỳ dị vô song.



Vương Bạc lấy làm kinh hãi.



Y là đại hành gia tiên pháp, vô luận là chiêu thức của đối phương biến hoá cao thâm thế nào, y cũng chỉ khẽ liếc nhìn là nhận ra biến hoá tiếp sau, vì vậy từ lúc giao thủ đến giờ, trong lòng luôn tự tin nắm chắc phần thắng, nào ngờ lúc này Uất Trì Kính Đức lại lấy tiên làm côn, biến hoá không còn nằm trong phạm vi của tiên pháp nữa, lập tức khiến y phải suy nghĩ lại, hảo mộng thành không.



Lúc này y mới cảm nhận được tài trí phi phàm của đối thủ trẻ tuổi trước mắt, Uất Trì Kính Đức tuyệt đối không phải là hạng người có thể coi thường được.



Nhưng dù sao y cũng phải ứng biến chiêu thế như bài sơn đảo hải đang ập tới, song thủ tề xuất, khi chém khi vỗ, kình khí rít gió nghe rợn cả người.



Vinh Phụng Tường lúc này đã quay trở lại nội sảnh, chắp tay đứng trước cửa quan chiến, thần sắc chẳng có chút kinh ngạc, dường như sớm đã dự liệu được việc này.



“Bình!”.



Một chưởng của Vương Bạc vỗ mạnh vào thân côn, kình lực dồn cả vào làm cây nhuyễn côn cong lại, Uất Trì Kính Đức lảo đảo lùi lại mấy bước.



Mọi người đang lo lắng cho y thì Định Thế Tiên của Vương Bạc cũng bắn ra từ ống tay áo, điểm tới cổ họng đối thủ với tốc độ kinh hồn.



Những tiếng hét kinh hãi vang lên.



Trường tiên trong tay Uất Trì Kính Đức bắn vọt lên, điểm trúng đầu Định Thế Tiên của Vương Bạc. Từ lúc giao thủ đến giờ, đây mới là lần đầu tiên hai ngọn tiên chính thức giao phong.