Đại Đường Song Long Truyện

Chương 204 : Ngũ kinh tứ tòa

Ngày đăng: 13:15 19/04/20


Hai ngọn tiên chạm nhau, phát ra những tiếng lanh canh trong trẻo.



Trong tiếng cười ha hả, ngọn trường tiên dài hơn trượng bắn ra từ ống tay áo bên trái của Vương Bạc cơ hồ như bị lực phản chấn của đối thủ ép cho biến thành một con rắn dài uốn khúc, nhưng tốc độ rung lại lớn đến mức không hợp với lẽ thường, bởi vì với công lực mà y vừa thể hiện lúc nãy, đáng lẽ phải vượt trên Uất Trì Kính Đức một bậc mới đúng.



Ngược lại, Quy Tàng Tiên của cao thủ trẻ tuổi dưới trướng Lý Thế Dân thì khí thế ngùn ngụt, đảo một vòng rồi quất về phía địch thủ như một con ác long dữ tợn.



Biến hoá bất ngờ diễn ra.



Vương Bạc tấn tốc dịch người sang trái, Định Thế Tiên nhỏ như ngón tay lao vút ra với một tốc độ kinh hoàng mà mắt người thường không thể nhìn rõ, hoá thành một vòng xoáy ốc, trong nháy mắt đã quấn chặt lấy Quy Tàng Tiên, kế đó giật mạnh về phía sau, chẳng những tránh được thế công mãnh liệt của đối phương, mà còn kéo cho Quy Tàng Tiên thẳng ra như cây côn.



Cùng lúc đó, Định Tính Tiên từ trong ống tay áo bên phải phóng ra, trườn trên mặt đất, đến khi còn cách hai chân Uất Trì Kính Đức chừng năm thước thì bất ngờ ngóc đầu lên như độc xà, mổ vào tiểu phúc của đối phương như một tia chớp. Tuyệt kỹ khống chế nhuyễn tiên linh hoạt như vật sống, đích thực đã đạt tới cảnh giới tuỳ tâm sở dục, khiến chúng nhân quan chiến đều không thể không tán thưởng, đồng thời cũng lấy làm lo lắng thay cho Uất Trì Kính Đức.



Lần này thì cả Lý Thế Dân cũng phải hơi biến sắc. Công lực và tiên pháp của Vương Bạc, quả là danh bất hư truyền.



Uất Trì Kính Đức ngược lại chẳng hề sợ hãi, dịch người về sau như một ánh chớp, mượn lực kéo giữa hai ngọn trường tiên, lấy Vương Bạc làm trung tâm, xoay một nửa vòng lớn, tiếp đó thì nhún mình xông thẳng vào họ Vương.



Hai ngọn trường tiên quấn chặt vào nhau không ngừng rung động tạo thành những gợn sóng lớn dần.



Vương Bạc hừ lạnh một tiếng.



Y đã mượn trường tiên đẩy ra mười mấy đợt chấn kình, làm cho địch nhân huyết khí nhộn nhạo, nhưng công lực của Uất Trì Kính Đức quả thật quá mạnh, ngoài tầm dự đoán của y, khiến Vương Bạc không khỏi náy sinh sát ý.



Thời gian trôi đi, rồi sẽ có một ngày Uất Trì Kính Đức vượt qua y để trở thành nhất đại tiên vương.



Định Tính Tiên trong tay hữu rụt về.



Vương Bạc trầm hông toạ mã, Định Tính Tiên lại vụt ra, chân khí dồn vào, lập tức “đẩy” Uất Trì Kính Đức ngược lại. Y đang định dùng thêm kình lực thi triển sát chiêu thì Quy Tàng Tiên của họ Uất Trì đã thu lại theo thế lui của chủ nhân, tách rời khỏi Định Thế Tiên, quấn mười mấy vòng trên tay Uất Trì Kính Đức, còn người thì vừa hay lùi lại bên cạnh Vinh Phụng Tường, thi lễ nói: “Tiên pháp của Vương công quả nhiên độc bộ võ lâm, thiên hạ không người nào hơn được, đêm nay Kính Đức được lợi không ít, ngày sau có thành tựu, nhất định sẽ đăng môn bái phỏng, cảm tạ ân chỉ giáo của Vương công!”.



Vương Bạc thầm tiếc rẻ, nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra khoáng đạt, thu tiên vào ống tay áo, cười ha hả: “Trường Giang hậu lãng thôi tiền lãng, Vương mỗ già rồi!”.



Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, Vinh Phụng Tường lấy thân phận chủ nhà ra ân cần mời hai người về chỗ ngồi. Không hiểu sao Hầu Hi Bạch lại đứng lên đi ra ngoài vườn.



Lúc này, Vinh Giảo Giảo, Đổng Thục Ni và một đám tiểu bối khác tràn về phái bàn của Vinh Phụng Tường chúc rượu, không khí buổi tiệc càng thêm tưng bừng, dư âm của một trận tiên phong chưởng ảnh khi nãy hoàn toàn tan biến.



Sau khi kính rượu, Vinh Phụng Tường lại bị đám tiểu bối ấy kéo ra hai gian sảnh còn lại.




Khấu Trọng cười khổ: “Nàng đã đi rồi phải không?”.



Tống Lỗ gật đầu: “Ngay cả ta mà nó cũng không nghe, cứ vậy bỏ đi rồi!”.



Khấu Trọng thở dài một tiếng, không nói nên lời.



Kết thúc rồi!



Gã và Tống Ngọc Trí đã kết thúc triệt để rồi, không còn hi vọng để vãn hồi nữa rồi. Để xảy ra kết cục ngày hôm nay, gã không thể trách ai, chỉ trách bản thân gã mà thôi.



Tống Lỗ đột nhiên hỏi: “Ngươi có dự định gì không?”.



Khấu Trọng ngán ngẩm thở dài: “Lỗ thúc chỉ phương diện nào?”.



Tống Lỗ chậm rãi nói: “Ta cũng có chút mù mờ, thực ra thì về phương diện nào cũng được. Ta chỉ muốn biết trong lòng ngươi rốt cuộc đang tính toán gì, vừa rồi trên bàn tiệc, bề ngoài ai nấy đều khách khách khí khí, thực ra địch ý đã nồng nặc lắm rồi, trong mỗi lời nói của mỗi người đều có ẩn ý riêng”. Kế đó lại quay sang nhìn thẳng vào Khấu Trọng, trầm giọng nói: “Ngươi phải cẩn thận Vương Bạc, vừa rồi hắn đã nhiều lần ám thị với Vương Thế Sung ngươi là một kẻ rất có dã tâm, lại có thủ đoạn bỉ ổi”.



Khấu Trọng chỉ biết gượng cười. Một khi đã tự lao vào cơn lốc tranh đoạt thiên hạ này, ngàn vạn thứ phiền não và hiểm nguy sẽ luôn theo sát bên mình gã, khiến gã không thể nào phòng bị được.



Tóng Lỗ lại hạ giọng nói tiếp: “Đối với việc đào Dương Công Bảo Khố, ngươi nắm được bao nhiêu phần thắng? Theo ta thấy thì Lý Thế Dân rất chú ý đến chuyện này, hắn quyết không để yên cho ngươi thành công, rồi phá hoại tình thế trước mắt đang có lợi cho Lý phiệt đâu”.



Khấu Trọng chỉ đành đáp: “Đây vẫn là một ẩn số. À, trước khi đi, Ngọc Trí có nói gì không?”.



Tống Lỗ lắc đầu: “Ngươi biết rõ tính cách của nó mà, có chuyện gì cũng đều giấu trong lòng cả, đâu có chịu nói ra. Chuyện của nó ngươi không cần lo nữa, khi nào nó bớt giận, có khi lại hồi tâm chuyển ý cũng không chừng”. Kế đó lại vỗ nhẹ lên vai cổ vũ: “Hãy thẳng tay làm tới đi! Ta sẽ nói giúp ngươi mấy lời tốt đẹp. Cũng may mà ngươi cũng là người phương Nam, mọi người cũng dễ dàng hơn”.



Khấu Trọng ngạc nhiên: “Ý của Lỗ thúc là…”.



Ánh mắt Tống Lỗ dừng lại trên một cây mẫu đơn bên hồ cá, hừ lạnh nói: “Người phương Bắc xưa nay luôn muốn phá hoại huyết thống và văn hoá thuần chính của các sĩ tộc phương Nam chúng ta. Dương Kiên tuy có học theo phong tục tập quán của người phương nam, ý đồ muốn khôi phục lại chính thống của vương triều Hán tộc, song thực chất chẳng phải là người Hồ hay sao? Giả như ngươi có thể dùng người phương Nam thống trị người phương Bắc, Tống gia chúng ta sẽ hết sức ủng hộ, ngươi hiểu không?”.



Khấu Trọng phấn chấn tinh thần nói: “Khấu Trọng hiểu rồi!”.



Trong nội đường lại vang lên tiếng ồn ào.



Thì ra Vinh Phụng Tường đã quay trở lại.