Đại Đường Song Long Truyện

Chương 220 : Sự việc bất ngờ

Ngày đăng: 13:15 19/04/20


Chúc Ngọc Nghiên nói với một giọng bình tĩnh tới độ làm người ta phải lạnh cả người: “Luận tài trí kiến thức, ngươi không bằng Lỗ Diệu Tử, nói khí phách tâm địa, ngươi càng không thể so sánh với Tống Khuyết, nhưng tại sao ta lại chịu nuôi dưỡng cho ngươi một nữ nhi chứ?”.



Kế đó y thị lại thở dài: “Có điều những chuyện này bây giờ nhắc lại cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa, Ngọc Nghiên vốn định không để ngươi sống rời khỏi thuyền này, nhưng niệm tình ngươi cho dù đã luyện thành Hoán Nhật Đại Pháp vẫn không thoát khỏi kết cục chết dưới đao của Tống Khuyết, nên đành để ngươi đi hoàn thành tâm nguyện vậy”.



Từ Tử Lăng chưa từng gặp phải một nữ nhân nào đáng sợ như vậy, cơ hồ như tình thâm tựa hải, thực chất lại lãnh khốc vô tình, ngay cả phụ thân của nhi nữ mình cũng không chịu bỏ qua, trong lòng không khỏi tức giận thay cho Nhạc Sơn, lạnh lùng nói: “Nếu hôm nay không giết ta, sau này thế nào cũng có một ngày ngươi phải hối hận”.



Nói xong hai câu thực lòng đó, gã liền tung mình phóng ra ngoài, hạ thân xuống bến tàu.



oOo



Khấu Trọng quật ngược lại một đao, làm một đại hán truy theo phía sau ngã nhào, người bay lên rơi bịch xuống đất, cùng lúc ấy chân phải gã cũng tung ra đạp tung cánh cụa gỗ, lao vào tìm chiếc rương lớn kia.



Bảy, tám đại hán từ trong hành lang tay cầm dao, cầm búa hung hãn xông tới, lập tức khiến Khấu Trọng rơi vào cảnh lưỡng đầu thọ địch.



Bàng Ngọc tức giận gầm vang, xông đến sau lưng gã, kiếm đâm tới như tia chớp,



Kiếm phong rít lên nghe rợn cả người, rõ ràng là y đã động đến chân nộ.



Khấu Trọng biết kẻ này lợi hại, vội lướt người ra xa hơn trượng, thân hình liên tiếp lắc mấy cái, không những tránh được một đợt công kích khác của đám địch nhân đang tràn tới, mà còn đá bay một tên về phía Bàng Ngọc, còn gã thì đã lao thẳng vào giữa trận thế của địch nhân.



Mấy tiếng kêu thảm liên tiếp vang lên, Khấu Trong thi triển thủ pháp nặng, cố ý va chạm với vũ khí của địch nhân, bên trong lại ngầm vận Loa Hoàn Kình, làm hổ khẩu bọn chúng đều rách tét, binh khí rơi xuống đất.



“Bình! Bình!”.



Hai cánh cửa khác bị đạp bật tung.



Trong hành lang loạn như ong vỡ tổ. Bàng Ngọc thủy chung vẫn chậm một bước mới bắt kịp gã.



“Ầm!”.



Khấu Trong chém mạnh làm tấm vách bên phải vỡ tung, nhảy vào một gian phòng.



Bàng Ngọc gầm lên: “Hảo đao pháp!”.



Đoạn cũng phá cửa lao vào, huy kiếm tấn công Khấu Trọng.



Những người khác đều dừng lại hò hét trợ uy.



Khấu Trọng căn bản là cố ý dụ gã tiến vào, để toàn lực hạ sát, lúc này sát cơ của gã đã bốc cao ngùn ngụt, nhưng đầu óc đã chìm vào cảnh giới tỉnh trung chi nguyệt, tuyệt đối không hề có ý khinh địch chủ quan, mà thực sự thì Bàng Ngọc cũng là cao thủ nhất đẳng trong hàng hậu bối mới quật khởi gần đây, chẳng phải là hạng dễ dàng đụng đến.



Lúc này chỉ nghe gã hừ lạnh một tiếng, bất chấp một kiếm chém ngang cổ Bàng Ngọc, tung người lướt sang phải, biến thành thế mặt đối mặt với họ Bàng, sau đó lao thẳng về phía trước như một mũi tên, bảo đao trong tay cùng lúc chém bổ tới, lưỡi đao nhằm đúng vào đầu đối phương, thế nhanh như chớp giật ngang trời, kình đạo hùng hậu như núi đổ.




Cả hai đã vận công làm các giác quan phát huy sự linh mẫn tối đa, trong khuôn viên mười trượng thì cả tiếng bước chân của loài trùng kiến cũng không giấu nổi tai mắt của hai gã.



Vì vậy mỗi động tác của hai gã, nhảy lên hay nhảy xuống, lách tả hay né hữu đều có thể vừa hay tránh né người trong Vinh phủ, có lúc chỉ sai một bước là bị người phát hiệnnngat, nhưng cũng chỉ một bước đó mà hai gã không hề lộ một chút dấu vết, tất cả trạm canh ngầm, hay lầu gác gì đều không hề cản trở bước tiến.



Chỉ trong giây lát hai gã đã đến được ngôi viện mục tiêu, nhảy qua tường vào bên trong, vừa thoạt nhìn đã biết mình tìm đúng chỗ.



So với các nơi khác, nơi này bất luận là nền móng, bày trí, lan can, ô cửa, tường, viên lân, giả sơn, suối nước đều cầu kì hơn nơi khác gấp bội.



Toàn viện do năm tòa kiến trúc tổ thành, lấy cửa, hành lang dài, hành lang gấp khúc và đình viện làm nơi chuyển hoán quá độ, xây dựng một quần thể kiến trúc liên hệ chặt chẽ với nhau, các loại kiến trúc như sảnh, đường, phòng, trai, quái, lầu, đài, hiên, các, đình được biến hóa khôn cùng, muôn hình vạn trạng, nhưng vẫn hợp lại thành một chỉnh thể thống nhất.



Khấu Trọng chỉ tay vào một căn lầu ở giữa, quy mô đặc biệt lớn hơn những căn khác nói: “Hình như ta nghe thấy Vinh Phụng Tường đang nói chuyện trong đó”.



Từ Tử Lăng vận công vào song nhĩ, quả nhiên nghe thấy có tiếng người ẩn ước truyền lại, liền bật cười mắng: “Tai của ngươi thính hơn ta, còn nghe được ra là giọng của ai nữa, vậy y đang nói cái gì vậy?”.



Khấu Trọng không biết vì sao mà đặc biệt vui vẻ, vỗ vỗ vai gã nói: “Tiểu tử theo sư phó đi!”.



Hai gã đề cao cảnh giác, cẩn thận dịch chuyển đến gần gian lầu kia.



Đến gần hơn hai gã mới để ý xung quanh bốn phía đều là khoảng trống, đèn đuốc sáng rực như ban ngày, bất cứ người nào muốn vào được trong nội đường, đều phải lộ rõ hình tích, cách kiến trúc này rất giống với thiết kế của tòa đồng điện ở Tịnh Niệm Thiền Viện.



Hai gã phục người trong bãi cỏ rậm, đợi một đám tỳ bộc đi qua, Khấu Trọng mới ghé miệng sát tai Từ Tử Lăng thì thầm: “Vinh Phụng Tường nhất định là thường dùng chỗ này để gặp gỡ bí mật, bằng không sao lại thiết kết như vậy, nói không chừng Đổng Thục Ni đang ở bên trong đó đó, ta vừa nghe thanh âm của nữ nhân mà”.



Tử Tử Lăng quan sát tình hình rồi nói: “Tòa kiến trúc này cao một cách bất thường, theo ta thấy trên đỉnh nhất định còn một tầng nữa, chuyên dùng để giám thị bốn phía, mà lại không sợ người ngoài nhìn thấy”.



Khấu Trọng khẳng định nói: “Theo lý là phải vậy, bây giờ phải làm gì đây?”.



Tử Tử Lăng chỉ tay sang một tòa lầu hai tầng bên trái nói: “Tiểu lâu kia chỉ thấp hơn nội đường chừng nửa trượng, giả như chúng ta có thể từ đó nhảy lên mười lăm trượng, rồi vược qua khoảng cách ba mươi trượng, là có thể tránh được tai mắt của những kẻ giám thị phía trên, cho dù bọn chúng nghe được tiếng gió thì cũng tưởng rằng có con chim lớn nào bay qua thôi. Thế nào, ngươi muốn thử không?”.



Khấu Trọng thất thanh kêu lên: “Ngươi không đùa đấy chứ! Dù là ở dưới đất nhảy lên, nhiều lắm ta cũng chỉ nhảy được mười trượng thôi, thêm nửa thước cũng không xong”.



Từ Tử Lăng nói: “Một người thì không được, nhưng hai người hợp lực thì chắc được đó”.



Khấu Trọng không hiểu nói: “Cho dù là chúng ta nắm tay nhau, ở trên không cùng phát lực ném nhau lên, nhiều lắm cũng được thêm vài trượng nữa là cùng. Có phải ngươi hơi đề cao mình quá không?”.



Tử Tử Lăng mỉm cười: “Thế mới nói người ta cần nhất là động não. Ngươi còn nhớ tình cảnh lúc Độc Cô Phong dùng thiết bạt tập kích Vương Thế Sung, lão già không chết Hoảng Công Thác đã đứng trên thiết bạt như đằng vân giá vũ phóng đến không? Ném nhau chỉ là phương pháp nguyên thủy thôi, con người ta phải biết cải tiến mới mẻ hơn chứ, người là thứ sinh vật biết dùng công cụ mà”.



Khấu Trọng gãi đầu: “Công cụ ở đâu hả Từ gia?”.



Tử Tử Lăng đưa tay rút Tỉnh Trung Nguyệt của gã ra, trầm giọng nói: “Đi theo ta, Ăn cơm hay ăn cháo đều phải xem lần này có thành công hay không đây!”.