Đại Đường Song Long Truyện

Chương 221 : Trao đổi con tin

Ngày đăng: 13:15 19/04/20


Từ Tử Lăng và Khấu Trọng phục người trên mái nhà, nghiêng tai áp tai lắng nghe khẳng định bên dưới không có người rồi mới bò ra sát mái hiên, nhìn sang phía tòa lầu cao cách đó hơn ba mươi trượng, ở giữa chỉ cách một hồ nước, dòng suối nhỏ và mấy cây cầu con, còn đâu đều là nền sân lát đá xanh.



Trên dải hành lang xung quanh nội đường cứ cách mười bước lại treo một ngọn bát giác cung đăng, ánh sáng rực rỡ làm người ta có cảm giác như bức tường bên ngoài là trong suốt vậy, khổ nhất là bốn góc bên ngoài mỗi góc lại có một tòa đăng lầu, cùng với ánh sáng từ trong hắt ra, làm cho quang cảnh rõ như ban ngày.



Khấu Trọng tính toán một hồi rồi nói: “Ít nhất cũng phải nhảy lên cao mười lăm trượng thì bóng của chúng ta mới không bị ánh đèn hắt lên tường, ngươi có chắc được không đấy?”.



Từ Tử Lăng chưa kịp trả lời gã thì đã nghe tiếng bước chân người vang lên.



Hai gã vội vàng thụp người xuống, nhìn về phía vừa phát ra tiếng động.



Chỉ thấy một đám người đang đi dọc theo hành lang tiến về phía nội đường, dẫn đầu không ngờ chính là Vinh Phụng Tường và Lang Phụng, những người còn lại đều là các nhân vật có máu mặt mà hai gã đã từng gặp trong thọ yến hôm trước.



Hai gã lấy làm thất vọng, thầm nhũ chẳng ngờ kẻ ngồi xe ngựa đến đây lại là Lang Phụng, tuy nói rằng bình thường y chỉ hay cưỡi ngựa, nhưng nếu để tránh tai mắt kẻ khác, ngồi xe tới đây cũng là hợp tình hợp lý. Hai gã chỉ biết mở to mắt ra nhìn đám người này nối đuôi nhau đi vào nội đường, trong lòng lấy làm chán nản.



Khấu Trọng cười khổ nói: “Làm sao bây giờ? Bắt Lang Phụng e rằng cũng chẳng có tác dụng gì đâu, con người Vương Thế Sung thế nào ta hiểu rõ nhất mà”.



Từ Tử Lăng trầm giọng nói: “Có muốn nghe thử xem bọn chúng nói gì không?”.



Khấu Trọng thở dài: “Có gì mà nghe chứ? Chắc cũng chỉ là chuyện quan thương cấu kết chia nhau lợi nhuận, người chịu khổ chỉ có bình dân bá thánh mà thôi. Hà…!”.



Tiếng nói cười từ phía sau bay đến.



Hai gã quay đầu lại nhìn, thấy một nhóm người khác đang đi dọc theo con đường đá vụn xuyên qua các đình viện lầu các đến căn lầu mà hai gã đang ẩn thân trên nóc, đằng trước có bốn võ sĩ cần đèn đi mở đường.



Người bắt mắt nhất đương nhiên chính là Vinh Giảo Giảo rực rỡ tựa một đóa hoa mới chớm nở, nhưng kẻ thu hút hết cả sự chú ý của hai gã, đồng thời làm cả hai mừng vui ra mặt lại là người đi bên cạnh nàng ta, Vương Huyền Ứng,



Có kẻ này thì còn hơn Đổng Thục Ni gấp bội.



Mấy võ sĩ đi theo xe ngựa lúc nãy đi chậm lại phía sau một chút, thần thái người nào cũng nhàn nhã như không, rõ ràng là không kẻ nào ngờ được rằng có địch nhân đang phục sẵn trong Vinh phủ chờ đợi mình đến.



Hai gã đưa mắt nhìn nhau, không cần nói tiếng nào cũng hiểu rõ ý đồ của đối phương, cùng tháo mặt nạ xuống, để lộ bản lai diện mục.



Vật săn không ngừng đến gần.



Chỉ nghe Vương Huyền Ứng nói: “Thuộc hạ của Lý Mật hiện giờ đã lần lượt quy phục phụ hoàng, khiến thế lực của hắn càng lúc càng suy kiệt, chỉ cần chúng ta công hạ Hà Dương, thì cả nơi đào tẩu hắn cũng chẳng còn nữa rồi… ha ha!”.
Khấu Trọng gật đầu: “Đúng là bị lão gia hắn nhốt lại, Lý tiểu tử đoán được lần này bọn ta trở về Lạc Dương là vì Hư Hành Chi, từ đó nhận ra tầm quan trọng của y với ta. Hư Hành Chi đã sai ở chỗ biểu hiện quá xuất sắc, còn chúng ta thì sai ở chỗ đã không đoán được Vương Thế Sung lại động thủ nhanh như vậy.



Từ Tử Lăng nói: “Còn hỏi được gì nữa không?”.



Khấu Trọng nói: “Di lão đã trở về phương Nam, còn Trần Trường Lâm thì bị điều đến Kim Dung thành. Con bà nó, ta thật muốn cho tên tiểu tử đó một đao quá!”.



Từ Tử Lăng trầm ngâm: “Đợi lạt nữa để ta đi thương thảo điều kiện, bọn chúng có giở trò hoa dạng gì cũng không sợ”.



Khấu Trọng biết gã e mình nôn nóng báo thù, bèn cười cười nói: “Vậy làm sao được, nếu Lý tiểu tử và Vương Thế Sung bắt ngươi ra bức ta đổi người, thì không phải là ta sẽ ngoan ngoãn chịu trói sao. Chỉ cần có tên tiểu tử Vương Huyền Ứng này trong tay thì không sợ không khuất phục được Vương Thế Sung, chúng ta cùng đi một lượt đi! Ta rất muốn xem vẻ mặt lão hồ ly ấy lúc này thế nào”.



Từ Tử Lăng đành gật đầu đồng ý.



oOo



Hai gã ngồi trên con thuyền nhỏ mới trộm được, áp giải Vương Huyền Ứng tiến về phía Thiên Tân Kiều.



Vương Huyền Ứng bị điểm huyệt nằm dưới đáy thuyền, hoàn toàn mất đi tri giác.



Từ Tử Lăng ngồi ở đuôi thuyền, một tay khua mái chèo, nước sông nhẹ nhàng vỗ vào mạn thuyền phát ra những tiếng kêu ì oạp.



Hai bên bờ tối om như mực, những con thuyền nhỏ bình thường đỗ đầy chật cả bờ đê giờ không thấy một bóng, trên cầu đèn đuốc sáng rực như ban ngày, bóng người lố nhố.



Khấu Trọng thấp giọng nói: “Được thế thì thừa thắng xông lên, chúng ta phải chiếm hết tiện nghi mới được! Hà! Cuối cùng bọn ta vẫn không quen làm đạo tặc lắm, bắt cóc người mà quên mất không đòi tiền chuộc, bằng không có thể thừa cơ gõ cho Vương Thế Sung một khoản lớn, để hắn đau lại càng thêm đau. Có điều bây giờ mới nói ra, hình như hơi mất phong độ một chút… thôi đành vậy”.



Từ Tử Lăng cười cười nói: “Ngươi đúng là rỗi việc, chúng ta có thể đưa Hư tiên sinh an toàn rời khỏi nơi này đã phải tạ thiên tạ địa mấy lần rồi đó!”.



Khấu Trọng dõi mắt nhìn về phía Thiên Tân Kiều đằng trước, hờ hững nói: “Vừa rồi ta lúc thẩm vấn tên tiểu tử này, hắn nói một câu thì tròng mắt đảo đến hai ba lượt, ngươi nói xem có phải rất không thỏa đáng không? Nhưng ta lại không thể tìm ra sơ hở gì, mà muốn ta thi triển độc thủ bức cung thì tiểu đệ đây lại không làm được”.



Từ Tử Lăng trầm giọng nói: “Mặc kệ là thật hay giả, cứ một người đổi một người, nếu có gì không ổn thì cho hắn một đao rồi đào tẩu, bị thất tán thì sẽ đến nơi định sẵn hội họp. Nhưng đến nơi nào mới được nhỉ??”.



Khấu Trọng đề nghị: “Nếu ở trong thành thì ở hồ cá trong Thính Lưu Các, còn ở ngoài thành thì trên ngọn đồi mà Hòa Thị Bích bị vỡ! Cứ quyết định vậy đi!”.



Hai gã không nói gì thêm nữa, im lặng ngầm vận tụ chân lực. Con thuyền nhỏ lao vút đi về phía Thiên Tân Kiều như một mũi tên.